Chap 48

1.5K 166 2
                                    

Tố Dĩ cảm thấy Mạc Duật có vẻ tức giận

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Tố Dĩ cảm thấy Mạc Duật có vẻ tức giận. Hắn nhíu mày nhìn y phục dính đầy máu, sau đó mới chuyển ánh mắt tới trên mặt nàng.

“Không khó chịu sao?”

Mạc Duật không đề cập tới còn tốt, hắn vừa nhắc nàng lại cảm thấy cả người dinh dính, thành thật gật đầu:

“Có chút chút.”

“Cần giúp đỡ?”

Tố Dĩ sảng khoái gật đầu:

“Làm phiền ngươi.”

Mạc Duật ngẩn ra, thản nhiên nhìn về phía vị cô nương trì độn kia:

“Ta là nam nhân.”

“A?! Ta biết.”

Cầu người làm việc thì ngữ khí không thể quá lãnh đạm, Tố Dĩ thành khẩn bổ sung một câu:

“Ta tin ngươi.”

Xem ra, đời này Tố Dĩ ngốc lợi hại, dễ dàng như vậy liền có thể tin tưởng một người. Tuy Mạc Duật nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt không khỏi nhu hòa vài phần.

Cho dù Mạc Duật biểu tình là lạ, trong mắt Tố Dĩ vẫn như cũ vạn phần thành ý. Mạc Duật đi ra ngoài đổ một chậu nước ấm, đặt ở một bên, sau đó mới bước tới bên giường, động tác mềm nhẹ nâng dậy Tố Dĩ.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Mạc Duật không biết nên bắt đầu từ chỗ nào. Tố Dĩ liền tự động chuyển qua thân, đưa tay cởi bỏ quần áo, nhưng áo khoác ở phía sau lưng hơi bị bết dính. Mạc Duật có thể rõ ràng nhìn thấy vết máu khô trên người nàng, mà y phục của nàng đã muốn cùng huyết nhục tuy hai mà một.

Mạc Duật khựng lại một chút, sau đó trấn định đem y phục của Tố Dĩ kéo xuống. Hắn có thể cảm giác được tiếng da thịt bị phân liệt ra, nhìn thấy trên lưng nàng lại trào máu tươi, hắn rốt cuộc vẫn dừng lại.

Cô nương trước mặt hơi cúi đầu, để tiện cho hắn hành động, một đầu tóc đen đều vén qua một bên. Dưới ánh nến mỏng manh, cần cổ không có vết thương tựa như mĩ ngọc trắng nõn tinh tế, nhưng tấm lưng vốn nên bóng loáng lại huyết nhục mơ hồ. Những chỗ không bị máu che lấp lộ ra từng vết thương chằng chịt, quả thật không có một tấc da thịt hoàn hảo.

“Ta không đau.” Thanh âm của Tố Dĩ rất thản nhiên. Nàng không đau, nhưng thân thể nàng lại cảm giác được đau đớn, theo bản năng hơi hơi run rẩy.

Mạc Duật dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt, vắt ráo, lau đi vết máu trên người nàng, lại bôi thuốc trị thương. Những nơi tầm mắt hắn có thể nhìn đến đều là vết sẹo, căn bản không thể tin đây là thân thể của một cô nương. Ngón tay của Mạc Duật khẽ vuốt qua từng vết sẹo của Tố Dĩ, làm nàng run lên một chút.

Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi SinhWhere stories live. Discover now