Chương 41: Lòng này đã chết

2.7K 154 38
                                    

Giờ mão khắc hai, khi trời vừa hé rạng.

— giờ mão khắc hai: năm giờ ba mươi sáng

Cao An lúc này vội vã đi vào đại điện nói với Chúc Vân Tuyên: "Bệ hạ, phó thống lĩnh kinh vệ quân đang chờ ở ngoài, nói rằng có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo."

Nghe xong, vầng trán cau có của Chúc Vân Tuyên đột nhiên thả lòng, lại nhìn sang Lương Trinh đang hết sức bình tĩnh ở đối diện mình, rồi lẳng lặng nói: "Chiêu vương mới là người thống lĩnh kinh vệ quân mà, có chuyện gì quan trọng cần gì phải đặc biệt tiến cung báo cho trẫm biết chứ."

Lương Trinh ngước mắt nhìn về phía hắn, giọng điệu lúc cất tiếng vẫn vô cùng từ tốn không có chút gợn sóng nào: "Chính là hôm nay sao? So với trong tưởng tượng của thần đúng là nhanh hơn một chút, bệ hạ quả là có năng lực."

Chúc Vân Tuyên không đáp lại lời hắn, mà chỉ đứng lên: "Trẫm mệt rồi, giờ trẫm đi nghỉ ngơi trước, chuyện bên ngoài cứ để Chiêu vương xử lý đi."

Chúc Vân Tuyên nói xong liền xoay người trở về đại điện, còn Lương Trinh lúc bấy giờ cũng đã hoàn thành bộ đồ chơi thủ công kia xếp từng con lên trên bệ cửa sổ, khi xong xuôi chợt thần người nhìn chúng mất một hồi, sau mới lên tiếng: ".. Truyền người bên ngoài vào đi."

Phó thống lĩnh kinh vệ quân hớt ha hớt hải chạy vào cửa lo lắng bẩm báo: "Vương gia! Nửa giờ trước Định Quốc công cùng Tưởng nguyên soái đại doanh kinh nam đã mang binh bao vây cửa thành, bọn họ tuyên bố muốn... Muốn xả thân vì triều đình thanh quân trắc*, hiện tại ta đã hạ lệnh đóng chặt cửa thành không cho bất cứ người nào ra vào, còn về sau phải đối phó ra làm sao, thì kính xin vương gia chỉ thị!"

— thanh quân trắc: thanh trừ kẻ xấu bên cạnh quân chủ.

Nét mặt Lương Trinh khẽ động đậy: "Tưởng nguyên soái đại doanh kinh nam?"

"Đúng là hắn." Phó thống lĩnh căm giận nói: "Dạ đúng là hắn, hắn ta theo Định Quốc công dẫn binh mã đại doanh kinh nam đi đến bao vây cửa thành, không những thế, còn đứng ở ngoài thành luôn miệng kêu gào nói là vương gia ngài giam lỏng bệ hạ mưu đồ làm loạn, cho nên bọn họ muốn vào thành cứu giá, tình hình ở ngoài đó lúc này đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn rồi."

Lương Trinh mỉm cười: "Ấy vậy mà lại là hắn, bản vương thế mà cũng có ngày nhìn sai người."

"Vương gia..."

Lương Trinh không hỏi thêm gì nữa, chỉ thờ ơ căn dặn đối phương: "Trước tiên toàn thành giới nghiêm đi, cho dù là quan chức quý tộc hay bách tính bình thường gì cũng kêu bọn họ ở trong nhà đóng cửa nẻo cẩn thận, không được ra ngoài lan truyền tin tức lung tung, nếu như có kẻ nào tình nghi thì lập tức áp giải tống vào ngục, ngươi cứ bảo đây là lời bản vương, nói rằng Định Quốc công Hạ Hoài Linh cùng nguyên soái đại doanh kinh nam Tưởng Thăng dẫn binh mưu đồ làm phản, bất cứ ai cũng tuyệt đối không được mở cửa thành cho bọn họ, cũng như lan truyền tin tức, nếu như có kẻ làm trái, sẽ bị trừng trị theo tội đồng đảng."

"Dạ vâng! Ngài... có muốn điều động binh lính ở đại doanh kinh bắc đến không?"

Lương Trinh lắc đầu: "Vô dụng thôi, chẳng lẽ ngươi không biết vị nguyên soái ở đại doanh kinh bắc là hạng người gì sao? Vào lúc này, hắn ta chắc chắn lựa chọn cách rụt cổ trong doanh ngoảnh mặt làm ngơ, cho dù bản vương đích thân đến mời, thì e là hắn cũng không chịu đến giúp."

[EDIT] GIANG SƠN HỨA NHĨ - BẠCH GIỚI TỬ [HOÀN]Where stories live. Discover now