Chương 49: Lễ vật sinh nhật

2.6K 155 6
                                    

Cảnh Thụy năm thứ năm, mùa đông.

Ngay lúc lâm triều, đám triều thần lại lần nữa nhắc đến vấn đề lập hậu vốn đã nghe nhàm tai lên bàn bạc, Chúc Vân Tuyên thờ ơ nghe bọn họ trình bày xong, liền không tỏ ra bất kỳ thái độ gì, mà trực tiếp tuyên bố bãi triều.

Trong khi đám quần thần kia cứ một mực quỳ dưới đất không chịu đứng lên, hoàng đế ngồi trên ngai vàng đã sớm phất tay áo rời đi từ lâu.

Trong khoảng thời gian ba năm này, Chúc Vân Tuyên càng ngày càng có khí chất lạnh lùng uy nghiêm nói một là một của một bậc đế vương. Dạo trước hắn nhớ Lương Trinh từng nói bản thân hắn quá mềm lòng cho nên không thể ngồi vững vị trí này, bây giờ hắn không cần dựa vào bất kỳ người nào, rốt cuộc cũng có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị quân chủ thiên hạ này.

Lương Trinh đã nói sai rồi, đối phương chính là coi thương hắn quá mức, cho dù người đã không còn ở cạnh, hắn cũng có thể một mình làm được.

Đại Diễn hiện tại thiên hạ thái binh, ngoại trừ phía nam thỉnh thoảng có nạn cướp biển xâm lăng, thế nhưng cũng xem như mưa thuận gió hòa, nay khắp nơi đã an ổn, chuyện duy nhất vào lúc này khiên cho văn võ cả triều, cùng thần dân thiên hạ lo lắng quan tâm, chính là hậu cung kia vẫn một mực trống không quạnh quẽ.

Bởi vì chuyện lập hậu này, mâu thuẫn xung đột giữa hoàng đế cùng đám triều thần ngày một dâng cao, ngày trước Chúc Vân Tuyên còn có thể viện đủ mọi lý do qua loa lấy lệ, thế nhưng những năm này, hắn đã không còn viện cớ nữa, mà bỏ qua lưu lại tất cả tấu chương yêu cầu lập phi không xử lý, đồng thời mỗi khi có người trong chiều nhắc đến chuyện này, hắn liền trực tiếp tuyên bố bãi triều, dẫu cho đám quần thần kia có quỳ xuống đất cầu xin. thậm chí lấy cái chết ra bức ép, thì hắn cũng không hề có bất cứ động thái nào chịu hợp tác.

Hoàng đế tuổi sung mãn không lập hậu, cũng không nạp phi, hậu cung hiu quạnh, dưới gối không có đứa con nối dõi nào, lời đồn đãi bắt đầu truyền bát nháo khắp mọi nơi, thế nhưng Chúc Vân Tuyên vẫn một mực không quan tâm, song cũng không ai biết được rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.

Đến buổi trưa, khi thấy tuyết rơi suốt mấy ngày nay cũng chịu ngừng, Chúc Vân Tuyên liền đứng ở hành lang ngoài điện nhìn một lát, rồi hững hờ dặn dò Cao An: "Theo trẫm ra bên ngoài một chút."

"Bệ hạ muốn đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh sao? Hay là để nô tài gọi liễn cho ngài?

Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, Cao An cho là bệ hạ đã đồng ý. Hiếm khi thấy Chúc Vân Tuyên có tâm trạng ra ngoài dạo như vậy, thành ra hắn cũng mau chóng thu xếp tùy tùng đi theo.

Mấy năm qua ngoại trừ những buổi tế lễ mừng quan trọng, đừng nói ra ngoài cung, ngay cả cửa Cam Lâm cung Chúc Vân Tuyên cũng hiếm khi đặt chân ra khỏi. Bước chân lên liễn, dọc theo nhằng nhịt con đường dọc theo hoàng cung ra đi về phía sau, Chúc Vân Tuyên bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía khoảng trời xám xít kia, hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ màng, phía trước đột nhiên vang lên một thanh âm ném một vật nặng ầm vang, Chúc Vân Tuyên chợt tỉnh lại, cau mày nhìn sang, thì nhìn thấy một quả cầu tuyết đã bể thành từng mảnh tràn ra hoa tuyết dưới đất, bên cạnh còn là một con chim sẻ bị chọi trúng giây trước còn hấp hối, một giây sau đã lìa đời, mà ở phía sau thành cung, có một bóng người hớt hải rụt xuống núp sau cành cây khô.

[EDIT] GIANG SƠN HỨA NHĨ - BẠCH GIỚI TỬ [HOÀN]Where stories live. Discover now