Chương 33: Y sống một cách mịt mờ

2.8K 180 23
                                    

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-. .- -- -. --. ..- -.- .... .. -. .... -.-- . -. .-.-.- .-- --- .-. -.. .--. .-. . ... ... .-.-.- -.-. --- --

Thời tiết về đêm lạnh hơn, không ít chủ quầy đã đóng sạp đi về. Ban ngày chen chúc tới lui còn ấm chút, giờ mất đi cảnh đông vui tấp nập, những cơn gió lùa vào chợ xuân từ bốn phía. Nhiệt độ càng ngày càng giảm, cảm giác như thở ra băng.

Lận Thành Duật khoác cho Khương Tiêu chiếc áo. Anh chê mặc vào phiền, lùng bùng hạn chế hoạt động nên cởi ra đặt sang một bên, nhất quyết không chịu mặc. Y nói sao cũng vô dụng, nói nhiều Khương Tiêu còn hung dữ với y.

Chỉ cần anh đanh giọng chút thôi là Lận Thành Duật lập tức không dám hó hé.

Hết cách, y đành phải giúp Khương Tiêu xếp hàng thật nhanh, làm vậy Khương Tiêu mới có thể về nhà sớm chút cho ấm áp.

Khương Tiêu tính xong số lượng hàng thì chuyển sang đếm tiền. Đếm hai lần, cảm giác sai sai, lại đếm thêm một lần. Sau khi ngẫm nghĩ, anh rút thẳng năm, sáu tờ tiền mặt một trăm tệ ra, đặt xuống trước mặt Lận Thành Duật.

Thời này tờ một trăm nhân dân tệ vẫn màu xanh lá.

"Tính ra không khớp, cậu nhét tiền vào phải không?" Khương Tiêu nói: "Đừng tưởng tôi không biết."

Giá cả hàng hóa trên sạp Khương Tiêu không đắt, những món đồ trị giá vài tệ đến vài chục tệ chiếm phần đông. Thời này tiền còn đáng giá, với các món đồ vượt qua 50 tệ, khách hàng luôn cân nhắc kỹ lưỡng. Tuy Khương Tiêu không thể nhớ rõ từng khoản lúc ban ngày nhưng anh vẫn còn chút ấn tượng với những người rút trăm tệ ra để anh trả lại. Không nhiều như vậy.

Ban đầu Lận Thành Duật mạnh miệng, đánh chết cũng không nhận. Nhưng lần này Khương Tiêu tự tính các khoản rất rành mạch, y không thể cãi, qua qua lại lại, cuối cùng cũng thừa nhận.

Vốn định nhét nhiều chút, nhưng sợ nhiều quá dễ lộ.

─ ─ Lần sau y sẽ thử nhét tiền mệnh giá nhỏ.

Khương Tiêu muốn y lấy về, Lận Thành Duật lại kiên quyết không nhận: "Tiêu Tiêu à, dù là lúc mới quen biết, hai chúng ta cũng đâu thèm để ý chút tiền này, không phải sao?"

Khương Tiêu muốn tự gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Tính cách anh ấy vốn độc lập, chuyện gì mình cũng làm chủ thay anh ấy thì chắc chắn sẽ khiến anh ấy thấy phiền. Lận Thành Duật chẳng những không quấy rối mà còn hết lòng ủng hộ. Thế nhưng y nhét thêm tiền cho Khương Tiêu là vì mong anh không phải vất vả đến thế, không xung đột với chuyện kia.

"Tiền của em vốn là tiền của anh mà." Lận Thành Duật tiếp tục lén lút dắt tay anh: "Luôn là vậy."

Tay Khương Tiêu quá lạnh, Lận Thành Duật đặt tay anh lên lồng ngực mình ủ ấm, muốn cho Khương Tiêu thoải mái hơn chút. Sau đó, y nghe thấy Khương Tiêu hỏi mình: "... Vậy nên cậu làm những việc này... là vì áy náy sao?"

Khương Tiêu thực sự không thể hiểu nổi sự chuyển biến trong thái độ của Lận Thành Duật. Đời trước rõ ràng người này đâu đặt mình vào lòng. Bản chất sẵn vậy rồi thì dù có sống lại một lần cũng chẳng thể thay đổi được ngay.

Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát TàiWhere stories live. Discover now