Chương 5: Một đôi cẩu nam nữ

16 0 0
                                    

Sáng sớm, Vân Khanh liền rời giường rửa mặt chải đầu, mặc một thân tơ lụa sắc mây không lộ cánh tay, hạ thân là chiếc váy nguyệt hoa, chải tóc thành hai búi, hai bên gài trâm hình cánh bướm như lay động, đến sân của Tạ thị, đi ra cửa ngồi trên xe ngựa hướng Liễu phủ đi.

Đến Liễu phủ, Tạ thị cùng Vân Khanh vừa xuống xe ngựa, trên cửa đã có nô bộc ở phía trước dẫn đường, qua cửa chính, mời vào phòng khách.

Vân Khanh vừa vào cửa, liền thấy Liễu lão phu nhân một thân đỏ thẫm, váy dài xanh ngọc, trên cổ là một chuỗi ngọc trân châu, ngồi trên nhuyễn tháp màu xanh nhạt, vừa thấy Tạ thị cùng Vân Khanh, cười đứng lên, gọi: "Văn nương à, nhiều ngày không gặp ngươi, không nhớ cô cô sao."

Vừa nghe lời này, hốc mắt Tạ thị liền đã ươn ướt, phụ mẫu đều mất, ở Dương Châu cũng chỉ còn lại cô cô là người thân, lúc này đi phía trước vài bước, nghênh đón giúp đỡ Liễu lão phu nhân ngồi xuống, hành lễ nói : "Làm phiền cô cô nhung nhớ, Văn nương đã sớm muốn đến thăm, ngày hôm nay rỗi rảnh chạy nhanh đến đây."

"Biểu muội ngươi cũng vậy, nghe nói ngươi muốn lại đây, lão thái thái cứ nhắc mãi, ngày hôm nay sáng sớm liền chờ ở đây, ngóng trông từ sáng giờ." Ngồi ở một bên đại phu nhân vội vàng hướng lên trên một bước, nhìn Vân Khanh đứng ở phía sau Tạ thị, ánh mắt qua lại đánh giá vài lần, mới mở miệng nói : "Đây là Vân Khanh à, mới đó thôi mà đã lớn như vậy rồi."

Ánh mắt của Liễu lão phu nhân cũng đã rơi vào trên người Vân Khanh, nhìn nàng ngẩng đầu, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, trên mặt lộ vẻ thoáng tươi cười, quay đầu nhìn Tạ thị oán trách nói : "Ngươi xem ngươi đó, ngươi chỉ lo việc của người, cũng không cho Vân Khanh đến chơi nhiều với ta, nay nhìn đến ta, có lẽ cảm thấy có chút lạ mắt rồi."

"Làm gì có, là nhìn đến cô cô rất cao hứng rồi." Tạ thị thấy nét mặt của Vân Khanh có chút khác thường, nghĩ rằng nàng còn đang suy nghĩ chuyện từ hôn, vội vàng gọi
: "Vân Khanh, đến, đến đây thỉnh an bà cô nào."

Vân Khanh thế này mới ngước mắt lên, cười nhẹ nhàng hành lễ: "Vân Khanh thỉnh an bà cô."

Liễu lão phu nhân nhìn tư thế hành lễ chuẩn mực của nàng, nụ cười trên mặt càng hào phóng tự nhiên, khóe miệng cười không khỏi nhu hòa một chút, gật đầu nói: "Đến đây, đến đây, bà cô nhìn xem, thật sự xinh đẹp nha."

Vân Khanh cúi đầu, ra vẻ thẹn thùng, chỉ có chính nàng biết, bên trong đầy hận ý không ngừng tuôn trào, cố nén không cho người ta phát hiện.

Kiếp trước, sau khi cha bị bỏ tù, nàng viết thư cho bà cô xin giúp đỡ, liên tục viết bảy lá, cõi lòng đầy hi vọng.

Nhưng nhận được đáp lại là: Liễu phủ cùng Thẩm phủ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, tuyệt không lui tới.

Hết thảy nguyên nhân nàng biết, sau khi nàng bị Tề gia làm tổn hại thanh danh, đại phu nhân Liễu gia từng tới cửa nói cùng mẫu thân, xem như thân thích, nguyện ý nạp nàng làm quý thiếp của biểu ca kiêu ngạo, cũng do lần đó, Vân Khanh lỡ buông câu nói làm cho Vi Ngưng Tử ghen ghét—— Thà làm thê gia cảnh nghèo hèn, không vì nhà cao cửa rộng mà làm thiếp, lúc ấy đã bị đại phu nhân mắng thương nhân tiện nữ, không biết tốt xấu, liên tiếp chèn ép sinh ý Thẩm gia, thanh danh càng ngày càng kém, thẳng đến sau đó gặp gỡ Vĩnh Nghị Hầu cầu thú Vân Khanh, Liễu gia mới thu tay.

Cẩm Tú Đích NữWhere stories live. Discover now