CHƯƠNG 018

1.9K 115 31
                                    

Lạc Nghệ từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy Ôn Tiểu Huy cầm thẻ sinh viên của mình có chút thất thần, rõ là đang do dự chuyện gì đó. Hắn liếc nhìn ba lô của mình và hiểu ra: “Tiểu Huy ca, anh lấy được chưa ạ?”

“À, đang cầm đây.” Ôn Tiểu Huy đặt thẻ sinh viên xuống sàn để chụp, đưa tay ra trước ống kính một chút để khoe ngón tay vừa thon vừa dài của mình.

“À, phải rồi.” Lạc Nghệ lấy thứ gì đó từ trong ba lô của mình rồi đưa cho Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy nhìn thấy, đúng là chứng minh thư lúc nãy. Cậu thuận tiện hỏi: “Ơ? Sao em lại có căn cứ của gã ta?”

“Không phải hôm đó cần gọi xe cứu thương sao? Lúc trả tiền, bác sĩ hỏi tên tuổi, em mới lấy chứng minh ra xem, cơ mà lại quên bỏ lại vào trong ví, gom cả hóa đơn lẫn chứng minh nhét vào túi của mình.”

Ôn Tiểu Huy ồ một tiếng an tâm, cầm lấy thẻ căn cước ngao ngán vẩy vẩy, “Chị Tuyết Lê chắc không cần thứ này đâu, thôi thì ném đi.”

“Ừm, tùy anh xử lý.”

Ôn Tiểu Huy đăng weibo, công việc hôm nay coi như hoàn thành: “Ôi, người theo dõi anh sắp được bảy vạn rồi nè.”

“Để em xem xem.” Lạc Nghệ đem cái đầu ướt sũng của mình lại gần, mùi dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái bay thẳng vào mũi Ôn Tiểu Huy.

Ảnh đại diện weibo của Ôn Tiểu Huy là ảnh chân dung cậu đang nghiêng đầu sang một bên, mơ màng nhìn về phía ống kính, đôi môi mềm mại hé mở, làn da mịn màng trắng trẻo, chiếc áo len đan cổ chữ V lộ ra một mảng xương quai xanh, vừa gợi cảm lại có mùi quyến rũ lẳng lơ.

“Hình đại diện thật đẹp.” Lạc Nghệ nói.

Ôn Tiểu Huy đang bị mùi dầu gội đầu mê hoặc, bỗng một giọt nước từ trên tóc Lạc Nghệ rơi xuống dưới màn hình khiến cậu tỉnh táo trở lại, “Em, em dùng dầu gội anh mới mua hả?”

“Vâng, em thấy đặt trên giá nên em dùng.”

“Ơ kìa!” Ôn Tiểu Huy vội la lên, “Anh đã bảo là để anh phục vụ em mà, em lại đi dùng trước.”

Lạc Nghệ vô tội chớp mắt, “Lỡ dùng rồi thì làm sao bây giờ?”

“Thứ tự loạn hết rồi, thôi kệ đi, hôm khác vậy.” Ôn Tiểu Huy cúi người hít thật mạnh, “Mùi dễ chịu quá đi.”

Lạc Nghệ đè sau gáy Ôn Tiểu Huy, cọ cọ mái tóc của hắn, trầm giọng cười nói: “Vậy cho anh ngửi thêm tí.”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Ôn Tiểu Huy vô thức siết chặt điện thoại, khẩn trương nuốt nước bọt.

Lạc Nghệ nhìn vào mắt Ôn Tiểu Huy, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Huy ca, anh chụp bức ảnh đó thế nào? Anh thật sự sẽ có biểu cảm như thế sao?”

“Biểu cảm…gì cơ.” Ôn Tiểu Huy cảm giác được tim đập rung động cả lục phủ ngũ tạng, vô thức ngả người ra sau.

Lạc Nghệ mỉm cười chỉ và ảnh đại diện của cậu: “Cái này, trông thật gợi cảm.”

Ôn Tiểu Huy cười khan hai tiếng: “Hahaha, cái này, là chụp hơn sáu mươi tấm mới được một bức ưng ý á, rồi phải chỉnh sửa thêm một tiếng đồng hồ nữa, đây là bước cơ bản để nổi tiếng trên mạng mà.”

[ĐAM MỸ - HOÀN] PHỤ GIA DI SẢN - THỦY THIÊN THỪAWhere stories live. Discover now