CHƯƠNG 106 (HẾT)

3.5K 136 97
                                    

Sau khi Tào Hải ra tay, cậu đã tiết kiệm được hai trăm nghìn cho khoản vi phạm hợp đồng thuê studio. Ôn Tiểu Huy rất vui, lấy tiền chia cho những nhân viên không có dự định theo cậu về Bắc Kinh, dưới dạng tiền trợ cấp thất nghiệp.

Cuối cùng chỉ có bảy người nguyện ý đi theo cậu, nhưng cậu cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Cậu mở studio không phải để kiếm tiền, cậu đã có chồng nuôi rồi mà.

Sau khi xử lí xong chuyện studio, hai người chạy ra khu nghỉ dưỡng bên bờ biển, tính toán sẽ ở chỗ này tránh lạnh, nhân tiện dưỡng thương cho Lạc Nghệ.

Ở miền bắc đã là đầu mùa tuyết rơi, còn ở nơi này mặt trời chiếu khắp, nhiệt độ khoảng tầm 20 độ rất dễ chịu, thoải mái hợp lòng người.

Hai người đi siêu thị mua một đống đồ, đôi khi ở trong phòng khách làm đồ ăn, đôi khi gọi cho khách sạn đặt đồ tới. Tóm lại, nửa tháng này bọn họ hầu như không bước ra khỏi resort, mỗi ngày ngủ đến khi nào muốn thức thì thức, ban ngày thì lướt mạng, xem phim, chơi game, lúc chạng vạng hoàng hôn thì nắm tay nhau ra biển tản bộ, hóng gió, buổi tối có đói bụng thì làm mấy xiên nướng trên bãi biển của khách sạn. Bọn họ như thể không nghĩ về bất cứ điều gì cả, ngày qua ngày cứ tản mạn trôi đi. Đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là một kì nghỉ ngơi tinh thần cần thiết sau mấy năm trời mệt mỏi ở nhiều mặt khác nhau.

Dưới hoàn cảnh như vậy, thân thể Lạc Nghệ hồi phục rất tốt. Sau khi miệng vết thương rớt vảy, thịt non hồng lộ ra. Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng chạm vào, rất mềm mại, tựa như có thể bị xuyên thủng ngay tức khắc. Đây dù sao cũng là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, Ôn Tiểu Huy càng nhìn càng thấy đau lòng.

"Hiện tại đã có thể chạm vào nước." Lạc Nghệ vui vẻ nói. Mấy ngày nay nhìn Ôn Tiểu Huy đi bơi, hắn cũng thấy thèm.

"Vẫn nên chờ một chút đi, nước trong bể bơi không sạch."

"Vậy em ra biển."

"Biển cũng chưa chắc sạch đâu, lúc em đi tắm vẫn nên cẩn thận một chút."

Lạc Nghệ mỉm cười: "Nhưng mà, em lại thấy tiếc."

"Tiếc cái gì?"

"Sau này anh sẽ không giúp em tắm nữa."

Ôn Tiểu Huy nhướng mày: "Suốt cả một tháng giúp em tắm, em định trả công thế nào đây?"

Lạc Nghệ nghiêng người áp cậu xuống giường lớn, trầm thấp cười nói: "Sau này em sẽ giúp anh tắm lại, đừng nói là một tháng, cả đời này cũng được luôn."

"Ai thèm cần em tắm giùm chứ, để em động tay vào không biết tắm tới mấy tiếng mới xong."

"Anh cũng tự tin về em quá rồi, mấy tiếng thì hơi khó, nhưng em đảm bảo..." Lạc Nghệ ghé vào bên tai cậu, "Đút cho anh ăn no."

Sắc mặt của Ôn Tiểu Huy có chút nóng lên, từ hai má truyền đến cổ, sau đó lan xuống ngực. Cậu đẩy Lạc Nghệ ra: "Em lưu manh mấy lần trong ngày mà không thấy mệt à?"

Lạc Nghệ ai oán nhìn cậu: "Nhưng em chưa thành công dù chỉ một lần. Em muốn làm, em muốn làm, em muốn làm, em muốn làm..." Tay hắn không biết khi nào đã chui vào trong quần áo của Ôn Tiểu Huy, môi áp lên cằm cậu hôn xuống.

[ĐAM MỸ - HOÀN] PHỤ GIA DI SẢN - THỦY THIÊN THỪANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ