[NGOẠI TRUYỆN] ĐIỀM TÂM 22

1.9K 73 18
                                    

La Duệ vừa đi vừa khóc, khó chịu đến mức thở không ra hơi, định mò tìm điện thoại muốn gọi cho Ôn Tiểu Huy thì mới phát hiện ra mình đã để quên túi xách ở bệnh viện. Anh vừa tức vừa lo lắng, ngồi xổm bên đường gào khóc.

Một dì dắt chó đi tới, đứng lại nhìn anh một chập: "Cháu gái, con sao vậy?"

"Hức, hức, con... con là lam..."

"Cái gì?"

"Con... là nam..." La Duệ chật vật ngẩng mặt, vừa khóc vừa nói.

Con samoyed vồ tới muốn liếm anh, làm cho La Duệ dính đầy lông vào miệng.

Con chó bị dì đó kéo lại, cau mày nhìn anh hồi lâu: "Ôi trời, con trai thì kẹp tóc làm gì?"

"Tóc bị vểnh..." La Duệ càng khóc lớn hơn, "Con trai thì không được dùng kẹp tóc sao?"

"Được được được, đừng khóc, cháu bị sao thế? Gặp phải kẻ xấu sao? Có muốn gọi cảnh sát không?"

La Duệ lắc đầu, lại gật gật đầu, vùi mặt vào đầu gối tiếp tục khóc.

"Muốn hay không? Dì gọi cảnh sát."

Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến: "Dì ơi, con là bạn của anh ấy, để con giải quyết."

La Duệ nghe giọng nói này, tựa như bị nhấn nút tắt âm, tiếng khóc đột ngột im bặt.

"Ồ, con thật sự là bạn của cháu ấy à?"

"Dạ vâng."

La Duệ nghe thấy dì đó dắt chó đi xa rồi cũng không dám ngẩng lên, chôn mặt thật sâu, chỉ như vậy mới có thể chống đỡ mọi thương tổn.

Tần Tử Giao ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhẹ giọng nói: "Túi của anh."

La Duệ khẽ liếc nhìn từ khe hở giữa hai cánh tay, vươn tay nắm lấy chiếc túi.

Tần Tử Giao thở dài, ngồi vào bên cạnh La Duệ, vò mạnh tóc, nói nhỏ: "Em lại nói sai rồi."

La Duệ lặng lẽ dụi mũi vào quần, cầm lấy túi đứng dậy rời đi.

Tần Tử Giao nhìn bóng lưng của anh không hề quay đầu lại, trong lòng chợt đau nhói, đứng dậy đuổi theo: "La Duệ."

La Duệ vươn tay chặn một chiếc xe, tài xế nhanh chóng dừng lại. Ngay khi La Duệ vừa mở cửa, Tần Tử Giao đã đóng sầm cửa lại.

La Duệ muốn kéo cửa xe thêm lần nữa, Tần Tử Giao nắm lấy cánh tay anh kéo đi. La Duệ hất mạnh cánh tay, hét lên: "Cậu còn muốn làm gì nữa!"

Tần Tử Giao nhất thời nghẹn lời, cứ như vậy mà ngẩn người nhìn La Duệ.

Hắn muốn làm gì... Hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắng đang làm cái gì vậy?!

La Duệ nức nở nói: "Tần Tử Giao, trước đây tôi thật sự không phát hiện ra, cậu đúng là đồ khốn nạn, tôi không muốn gặp lại cậu thêm lần nào nữa."

Tần Tử Giao run lên, não còn chưa kịp suy nghĩ thì cánh tay đã ôm chặt lấy La Duệ từ phía sau.

La Duệ kinh ngạc trợn tròn mắt, đây là đường cái đông người qua lại á! Anh run rẩy: "Cậu, cậu làm gì đó? Làm vậy là có ý gì?"

[ĐAM MỸ - HOÀN] PHỤ GIA DI SẢN - THỦY THIÊN THỪANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ