CHƯƠNG 104

2.5K 108 49
                                    

Lạc Nghệ không hổ là tuổi trẻ mạnh khỏe, quanh năm đều tập thể dục, thân thể khôi phục rất nhanh. Cái ngày được gỡ băng gạc, Ôn Tiểu Huy đứng bên giường, hai mắt không chớp nhìn vết thương gớm ghiếc trên mạn sườn trái của Lạc Nghệ, tim cậu cũng căng theo, biểu cảm đông cứng.

Lạc Nghệ cầm lấy áo sơ mi mặc vào, vừa cài cúc vừa an ủi cậu: "Không sao đâu, chờ kết vảy lại rồi bung ra là không sao."

Ôn Tiểu Huy ôm ngực đứng sang một bên, trong lòng cảm thấy nặng nề khó chịu, không muốn nói chuyện.

Lạc Nghệ để cho bác sĩ ra ngoài, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Ôn Tiểu Huy, cười nói: "Em báo cho anh một tin tốt."

"Tin tốt gì?"

"Anh hôn em trước."

Ôn Tiểu Huy bật cười: "Ấu trĩ."

"Ấu trĩ không vi phạm pháp luật mà."

Ôn Tiểu Huy kiễng chân lên hôn một cái trên má trái hắn: "Nói đi."

Lạc Nghệ cúi đầu, ở bên tai cậu nói: "Thường Hành bị bắt rồi."

Ôn Tiểu Huy sửng sốt: "Thật sao?"

"Thật, tháng sau sẽ dẫn độ về nước."

Ôn Tiểu Huy nghiến răng nói: "Ông ta nhất định sẽ phải chịu tử hình!"

Lạc Nghệ lắc đầu: "Vệ sĩ của ông ta tự mình ôm hết mọi chuyện, bọn họ đã trao đổi khẩu cung hết rồi, có khả năng không đủ để phán tới mức phạt chuẩn, nhưng em đảm bảo cả đời này ông ta sẽ không ra được."

Ôn Tiểu Huy hít thật sâu một hơi, đầu tựa vào trong lồng ngực của Lạc Nghệ, có chút mệt mỏi nói: "Lần này thật sự không sao cả chứ?"

"Thật sự không sao." Lạc Nghệ vuốt ve mái tóc cậu, "Sau này em sẽ không bao giờ để anh gặp phải nguy hiểm hay đau khổ gì nữa."

Ôn Tiểu Huy cảm thấy con dao dữ tợn treo trong lòng bấy lâu nay, cuối cùng cũng được nhẹ nhàng đặt xuống.

Bàn tay Lạc Nghệ đang xoa đầu cậu thuận thế vuốt xuống lưng. Hắn cau mày nói: "Tiểu Huy ca, anh phải thêm chút thịt thôi."

Ôn Tiểu Huy cũng cảm thấy chính mình quá gầy, gần đây cũng đã cố gắng ăn nhiều rồi, nhưng cậu vẫn mạnh miệng nói: "Cái này gọi là không khí cảm*."

*Không khí cảm là một thuật ngữ của hội họa. Thông qua sự khác biệt về khoảng cách, ánh sáng bị biến mất và biến dạng trong không khí, khiến màu sắc từ từ thay đổi theo. Nói cách khác, vật thể ở càng xa thì độ tương phản càng thấp, càng ít chi tiết và màu sắc đan xen. Ý của Tiểu Huy muốn nói, nhìn gần thì là vậy nhưng nhìn xa sẽ khác.

"Anh mà gầy đi nữa thì thành không khí thật đó. Nhất định là do không ăn cơm em nấu rồi, cơm dì làm hơi không dễ ăn đúng không?"

"Không dễ ăn..." Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu nhìn hắn, "Em trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đâu phải nhịn đói đâu."

"Nấu ăn nhẹ nhàng mà, còn không phải là nghỉ ngơi sao?" Lạc Nghệ lắc lư eo cậu, nói: "Huống chi là làm cho anh."

Ôn Tiểu Huy nhịn không được, cười: "Được rồi, về nhà rồi thảo luận lại vấn đề này."

[ĐAM MỸ - HOÀN] PHỤ GIA DI SẢN - THỦY THIÊN THỪANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ