Chương 97

154 8 0
                                    

Lăng Phong nói với cậu như vậy.

Chí Mẫn bất kể là từ gương mặt hay từ khả năng biểu diễn của cậu, đều rất có triển vọng.

Nếu như có thể được bồi dưỡng, tương lai biết đâu có một ngày sẽ trở thành siêu sao cũng không chừng.

Nhạy cảm nghề nghiệp của Lăng Phong mách bảo anh không được bỏ qua một người như vậy.

Nhưng Chí Mẫn lại chẳng có húng thú với chuyện này. Cậu không biết gì về ngành giải trí, nhưng qua mục tin tức giải trí ít nhiều cũng có nghe nói.

Ở thời đại đâu đâu cũng có quy tắc ngầm này, cậu không muốn dấn thân vào.

"Thật xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không không đi diễn thử đâu." Chí Mẫn từ chối đối phương một cách nhã nhặn, "Tôi vẫn đang trong thời gian thực tập, còn phải trở về trường học tham gia khóa học cuối cùng."

"Chuyện nhỏ thôi mà. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu được công ty chúng tôi tuyển chọn, công ty chúng tôi sẽ trực tiếp liên hệ với trường học cậu, giúp cậu xin nghỉ. Mọi chuyện không thành vấn đề."

"Nhưng tôi đối với ngành giải trí, thật sự là không có hứng thú."

"Chí Mẫn, hy vọng cậu hãy suy nghĩ kỹ lại. Ở ngành giải trí, không tốt lành gì, nhưng nó có thể giúp cậu kiếm được rất nhiều tiền."

Có thể kiếm được rất nhiều tiền....Tại sao mình không bị anh ta phát hiện ra sớm một chút chứ? Nếu như được Lăng Phong phát hiện sớm, có lẽ cậu cũng sẽ không cùng Tại Hưởng xảy ra nhiều quan hệ phức tạp như vậy rồi.

"Hiện tại tôi cũng không có kẹt tiền." Cậu cười nhạt nói. Tình hình của anh trai bây giờ cũng đã khá hơn, chỉ còn mỗi tiền thuốc thôi. Cậu sẽ đi tìm việc làm thêm, nhất định sẽ kiếm đủ tiền để lo cho anh trai.

"Xin lỗi, tôi đi trước." Chí Mẫn chào tạm biệt Lăng Phong.

Nhìn bóng lưng rời đi, Lăng Phong bất đắc dĩ nhún vai, "Nào có ai lại ngại mình kiếm được nhiều tiền chứ? Đúng thiệt là!"

.......

Chí Mẫn kéo hành lý, chưa đi được hai bước, điện thoại di động bỗng đổ chuông. Cậu vội vàng lục túi xách lấy điện thoại ra, lướt qua màn hình thấy là số của Thạc Trấn gọi tới.

"Trấn Trấn."

"Mẫn Mẫn, bây giờ cậu đang ở đâu?" So với giọng nói nhẹ nhàng của Chí Mẫn, thì giọng của Thạc Trấn có vẻ rất khẩn trương.

Trái tim Chí Mẫn như thắt lại, "Mình mới từ nhà họ Kim ra. Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không? Đừng hoảng hốt, từ từ nói."

"Không phải mình xảy ra chuyện mà là anh của cậu, anh Doãn Kì đã xảy ra chuyện!"

"Cái gì?" Chí Mẫn hoảng hốt thốt lên.

Lăng Phong còn ở phía sau vẫn chưa đi tò mò ngoảnh đầu lại nhìn cậu.

"Trấn Trấn, cậu đừng làm mình sợ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh cậu bị ngất ở cửa hàng bánh ngọt mình làm." Thạc Trấn thở hổn hển, nói chuyện mà giọng run run, "Anh ấy nói muốn đi làm kiếm tiền, bảo mình đừng nói cho cậu biết. Mình cũng biết sức khỏe anh ấy không tốt nên không dám giới thiệu, nhưng anh ấy cứ một mực....mình.... Tóm lại, cậu đến đây trước đi, mình đã gọi cấp cứu rồi, sẽ đưa thẳng anh ấy đến bệnh viện luôn."

"Mình....mình lập tức tới ngay." Hốc mắt Chí Mẫn đỏ lòe.

Cố gắng bảo mình hãy giữ bình tĩnh, cậu nắm chặt điện thoại, "Trấn Trấn, cậu nhất định phải chăm sóc tốt anh mình. Mình lập tức tới ngay."

"Tất nhiên rồi, cậu đi đường nhớ chú ý an toàn đó!"

Chí Mẫn cúp máy, đưa điện thoại di động ra xem ước lượng thời gian đến bệnh viện. Qua loa gạt đi nước mắt, định cất bước đi.

"Cậu có sao không?" Lăng Phong lấy làm lạ hỏi.

Chí Mẫn thấy anh, mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó. Lập tức vươn tay tóm lấy anh, giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng.

"Anh mới vừa nói vào ngành giải trí là có thể kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền đúng không?"

"Đúng, nhưng cậu nói bây giờ cậu không cần tiền nữa." Lăng Phong nhìn dáng vẻ kích động của cậu đáp.

"Không, tôi cần, hơn nữa còn rất cần...." Nước mắt Chí Mẫn lại rơi như mưa, nhìn cậu như vậy khiến ai thấy cũng phải đau lòng.

"Vậy..." Lăng Phong buông tay nhìn cậu.

"Xin nói cho tôi biết địa chỉ công ty của các anh, cùng với thời gian cụ thể của hoạt động quay phim thử." Chí Mẫn khẩn cầu nhìn Lăng Phong, "Tôi muốn đến công ty của các anh phỏng vấn!"

......

"Người nhà chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy? Sức khỏe kém như vậy còn lao động kiệt sức! Chắc không muốn sống nữa rồi sao?" Bác sĩ nghiêm mặt quở trách Chí Mẫn.

Chí Mẫn và Thạc Trấn giống như hai đứa bé làm sai chuyện đứng im thinh thít.

"Về sau chú ý một chút, ăn nhiều chất dinh dưỡng một chút. Thuốc cũng phải uống đúng giờ. Đừng để cậu ấy làm những chuyện lao lực, duy trì nghỉ ngơi. Như vậy sức khỏe mới có thể chuyển biến tốt được." Bác sĩ tiếp tục dặn dò.

"Vâng, bác sĩ." Chí Mẫn nghiêm túc gật đầu. Cậu đều ghi tạc trong lòng từng lời bác sĩ căn dặn.

Khó khăn lắm mới tiễn bác sĩ đi ra ngoài, khi quay vào Doãn Kì vẫn còn chưa tỉnh lại.

"Chí Mẫn, mình xin lỗi. Mình không ngờ sức khỏe anh ấy lại yếu đến như vậy." Thạc Trấn lần nữa nói tiếng xin lỗi với Chí Mẫn.

"Sao có thể trách cậu được? Là tại mình không tốt." Chí Mẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Doãn Kì bùi ngùi nói.

"Chí Mẫn, sau này cậu có dự định gì không?"

Chí Mẫn nhìn Thạc Trấn, một lát sau mới nói: "Hôm nay mình gặp được người đại diện của cô Bạch, anh ta mời mình đến công ty bọn họ quay phim thử."

"Cô Bạch?"

"Là Bạch Thiên Thiên."

"Cậu? Chí Mẫn, cậu muốn vào ngành giải trí sao?"

"Không biết nữa, trước đây mình chưa từng nghĩ đến chuyện này." Chí Mẫn lắc đầu, "Thậm chí, ngay hôm nay mình còn từ chối anh ta."

"Nhưng....bây giờ mình không còn đường để lựa chọn nữa rồi. Mình cần tiền, hơn nữa cần rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều tiền...."

Thạc Trấn cầm tay cậu, thương yêu nhìn cậu, "Chí Mẫn, cậu phải biết, môi trường ngành giải trí nó lộn xộn đến mức nào. Quả thật có thể dùng 'hố đen' để hình dung. Mình có chị họ làm trợ lý ở công ty giải trí, nên cũng biết được đôi chút."

"Mình biết." Chí Mẫn cúi đầu.

"Nhưng nếu chỉ cần kiên trì với lựa chọn của mình, hẳn sẽ không trở nên tồi tệ đến vậy."

"Hơn nữa, mình cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ trở thành siêu sao nổi tiếng, mình chỉ cần kiếm đủ tiền thuốc cho anh Doãn Kì là đủ rồi."

"Ừm...." Thạc Trấn gật đầu, "Bây giờ ngoài cách này ra cũng không còn cách nào khác. Nếu như cậu đã quyết định rồi, mình sẽ ủng hộ cậu. Nhưng cậu nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng để mình phải chịu thua thiệt."

"Mình biết rồi, Trấn Trấn."

.....

"Con trai, đứa nào cũng đều hàng lỗ vốn! Còn tưởng rằng sắp sửa bước chân vào gia đình giàu có rồi, cha mày cũng được hưởng phướng thơm lây, nào ngờ cũng là công dã tràng, chưa được bao nhiêu ngà đã bị tống cổ về rồi!" Phác Thế Minh cằn nhằn lãi nhãi trách mắng con trai.

Chí Mẫn bưng lên các món ăn đã làm xong, nghe cha quở trách mà cậu không hề phản bác lại lời nào. Trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Cha, ngày mai con muốn đến công ty quản lý quay phim thử."

"Quay phim thử? Quay thử cái gì?" Phác Thế Minh không có hứng thú nghe. Vừa ăn vừa lơ đãng đáp lại đôi câu cho có.

"Quay phim thử tức là sau này sẽ có khả năng được đi đóng phim, cũng có nghĩa là bước vào ngành giải trí, giống như cô con gái lớn nhà họ Bạch đó ạ."

"Woa, là làm siêu sao đó hả?" Lần này Phác Thế Minh cảm thấy hứng thú để đũa xuống nhìn sang con trai.

Chí Mẫn hơi mím môi, "Còn chưa nhất định sẽ được chọn."

"Vậy con nhất định phải được chọn! Được làm minh tinh á, tuy tính ra vẫn còn thua xa với địa vị bà tổng giám đốc, nhưng cha đây đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt với người ta! Nói không chừng khi đó cha cũng trở thành một minh tinh ấy nhỉ?"

(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đốc tha tôi điWhere stories live. Discover now