Chương 109

135 13 0
                                    

Chí Mẫn chỉ đi tới cẩn thận nhận lại cơm rong biển. Sau khi gói kỹ rồi cất vào tủ lạnh xong, cậu cười nói, "Không sao, thế này thì buổi trưa vẫn có thể dùng lại."

Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

"Đồ đó mà để lạnh khó ăn lắm." Một cậu trai mở miệng trước.

"Không sao, trong nhà có lò vi sóng, hâm nóng lên là được." Chí Mẫn không quan tâm lắm về chuyện này.

"Nhưng sẽ không còn ngon nữa!" Liên Khánh nói.

"Dù sao cũng tốt hơn lãng phí."

Cậu trai kia nhíu mày lại, "Phác Chí Mẫn, cậu còn muốn giả bộ tiết kiệm trước mặt chúng tôi sao? Có ai mà không biết cậu quen với Kim tổng, chẳng lẽ, anh ta ngay cả cơm cũng không cho cậu ăn? Cậu làm như vậy chẳng phải quá kiểu cách sao."

"Tôi chỉ nói sự thật. Ghét nhất loại người hay giả bộ như vậy!" Cậu trai kia hất tay ra.

Chí Mẫn đang định thay đồ đi học, nghe được lời nói của cậu trai kia, động tác của cậu liền khựng lại. Sau đó xoay người lại, đôi con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào, "Lẽ nào cậu chưa bao giờ xem tin tức giải trí sao? Tôi nghĩ, bất kể là báo chí hay trên ti vi, đều viết rất rõ ràng....tôi và....Kim tổng đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa." Thật lòng mà nói, lúc nói ra những lời này, trái tim của Chí Mẫn vẫn còn thấy đau nhói, "Tôi không muốn giải thích nhiều với cậu, vì đây là chuyện riêng của tôi, cũng chẳng có quan hệ gì với cậu. Nhưng tôi không muốn bởi vì có quan hệ với Kim tổng mà tất cả những cố gắng của tôi sau này đều bị phủi sạch. Cậu cho rằng tôi đang giả bộ tiết kiệm, đó là bởi vì cậu không biết lo kiếm miếng ăn từng bữa khó khăn thế nào; cậu cũng không biết một người nghèo muốn sống được rất khó khăn. Cậu càng không biết được, trước đây, ăn no mặc ấm đối với tôi mà nói, là thứ rất xa xỉ! Tôi chỉ quý trọng thành quả lao động của chính mình, tôi không có làm gì sai cả!"

"Còn nữa, tôi sẽ nỗ lực hết mình, để không lãng phí chuyến đi Hàn Quốc lần này. Bất kể tương lai có ra sao, bản thân tôi vẫn có thể bảo đảm, những cố gắng của tôi, sẽ không ít hơn bất kỳ người nào!" Sự kiên trì cùng lời nói mạnh mẽ của cậu đã làm cho ba người đều sửng sốt.

Hai người áy náy cúi đầu, "Chí Mẫn, xin lỗi, tôi không ngờ gia cảnh của cậu...." Khó khăn như vậy....

"Không, các cậu không cần nói xin lỗi, cũng không cần thương hại tôi." Chí Mẫn cười lắc đầu, "Gia cảnh khó khăn không phải thiếu sót của tôi."

Cậu trai kia sau lúc sững sờ cũng bình tĩnh lại. Khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Chí Mẫn, "Những điều này chỉ có thể lừa gạt hai người đơn thuần kia thôi! Không còn bất cứ quan hệ gì với Kim tổng sao? Vậy thì, tối hôm qua là ai muộn vậy mới về, đêm khuya vẫn còn tìm tin tức của anh ta? Hừ.... Mới rời khỏi một ngày, đã không nhịn được muốn theo dõi hành tung của anh ta, điều này cũng gọi là không có quan hệ?"

Nụ cười nhạt trên mặt Chí Mẫn nhất thời khựng lại. Hít sâu một hơi nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Phải...

Mới rời khỏi một ngày, cậu giống như bị trúng độc vậy, vội vã lên mạng tra cứu thông tin tìm tên của người đó.

Rõ ràng đã không còn quan hệ, nhưng khi ở nơi đất khách quê người, nhất là khi vào đêm khuya yên tĩnh....Nỗi nhớ nhung da diết cứ lắp đầy con tim, giữa màn đêm tĩnh lặng, không ngừng gặm nhấm trái tim cậu....khiến cậu trằn trọc thao thức không sao an giấc được.

"Không còn gì để nói nữa sao?" Thấy cậu im lặng cậu trai kia hùng hổ gây sự.

Lúc này Chí Mẫn mới sực tỉnh. Nhưng cậu không quay lại, chỉ bắt đầu việc thay quần áo của mình.

Nên nói, cũng nói rồi. Không cần thiết tranh cãi với cậu ta.

Cậu sẽ dùng hành động chứng minh tất cả!

......

Lúc Chính Quốc đến Kim thị, Trần Lâm từ phòng làm việc vội vã đi ra ngoài.

"Anh Điền, làm phiền anh mang phần tài liệu này cho tổng giám đốc ký tên. Nói với anh ấy nhất định phải xem qua, lát nữa tôi quay lại công ty tìm anh ấy lấy." Trần Lâm thận trọng ghé đầu liếc nhìn phòng làm việc, xoay người toan bước đi.

Chính Quốc cảm giác bầu không khí có gì đó không ổn, vội vàng túm Trần Lâm lại, "Có chuyện gì vậy? Sao nhìn ai cũng có vẻ căng thẳng thế, xảy ra chuyện gì à?"

"Không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay tâm trạng của tổng giám đốc luôn rất tồi tệ. Quan trọng là, thật ra trong công ty cũng chẳng có chuyện lớn gì cần lo nghĩ, hợp đồng cần ký đều đã giải quyết xong hết rồi."

"Mấy ngày nay?" Chính Quốc nghiêng đầu suy nghĩ. Gần như là lập tức hiểu ra ngay. Bèn giải tỏa nỗi thắc mắc nghĩ hoài không ra cho Trần Lâm hiểu: "Bị tổn thương tình cảm."

"Hả?" Trần Lâm càng thêm bối rối không hiểu ra sao.

chính Quốc ôm tài liệu vào ngực, phất phất tay với cậu ta, "Gần đây tâm trạng của cậu ấy hơi kém, cậu nói thư ký pha một ly trà lạnh mang vào hạ hỏa đi. Chỗ quen biết nhắc nhở thêm một câu: Hỏng chừng một lát nữa.... Rất có thể tâm tình của cậu ấy sẽ càng tệ hơn."

"Hả?" Trần Lâm sửng sốt, sau đó xoay người rời đi, không quên dặn dò Chính Quốc, "Vậy anh chờ một chút, ở đây vẫn còn một số văn kiện, anh Điền mang vào giúp dùm luôn nhé."

Trán Chính Quốc đổ mồ hôi lạnh. Lát nữa thế nào mình cũng sẽ bị trung tâm gió xoáy tiêu diệt.

Nhưng....Nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải đến.

Cho nên, không thể làm gì khác hơn đành nhắm mắt đi vào.

.... .... ....

Lúc Chính Quốc đi vào, Tại Hưởng đang tựa người vào ghế, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bởi vì quay lưng về phía cửa, cho nên Chính Quốc hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này.

Nhưng mà....

Chỉ dựa vào hơi thở lạnh lẽo chung quanh, Chính Quốc đã có thể cảm nhận được rất rõ ràng tâm tình của ạm lúc này tồi tệ đến mức nào.

"Khụ khụ...." Anh ta cố tình ho khan mấy tiếng để nhắc nhở mình đã đi vào.

"Có chuyện gì?" Tại Hưởng xoay người lại, mắt lạnh nhìn cậu ta. Thật rất muốn nện cho cậu ta một trận. Nhờ cậu ta hỏi thăm chút tin tức chuyến bay, vậy mà cũng hỏi sai cho được!

"Không có gì, chỉ muốn đến thăm xem cậu thế nào."

Chính Quốc cười cười, "À, đây là tài liệu Trần Lâm nhờ tôi mang vào. Cậu nên xem qua một chút."

Tại Hưởng lật tài liệu qua lại sột soạt, "Tôi có gì hay mà xem? Không có gãy tay, cũng chẳng có gãy chân."

Chính Quốc tằng hắng một tiếng, đi vào vấn đề chính, "Chuyện lần trước, thật sự không thể trách tôi được, là thằng nhóc hỏi thăm thông tin giúp tôi nhớ lộn."

"Ừ."

Chính Quốc liếc nhìn anh, nhún nhún vai, "Chẳng phải chỉ là cậu muốn gặp Chí Mẫn thôi sao, lát nữa tôi sẽ đặt vé máy bay đi Seoul cho cậu. Bay vài tiếng là có thể gặp được rồi, chừng đó cho cậu tha hồ mà nhìn."

Mở miệng ngậm miệng 'Chí Mẫn', 'Chí Mẫn', càng làm cho Tại Hưởng cảm thấy tức ngực không thở nổi. Dứt khoát nặng nề gập tài liệu lại. Ngẩng đầu lên nhìn Chính Quốc, "Ai nói với cậu tôi muốn gặp Phác Chí Mẫn hả?"

"Ơ...." Chính Quốc cứng lưỡi. Sau đó trợn trắng hai mắt. Làm ơn đi, lo lắng cuống cuồng lên thế kia mà còn làm bộ làm tịch, thiếu điều muốn viết hết cả lên mặt rồi, còn đợi người khác nói nữa sao? Tôi không có bị mù đâu nhé! Dĩ nhiên, vì bảo toàn tánh mạng, những lời này, Chính Quốc không dám mạnh miệng nói trắng ra với Tại Hưởng.

Nhưng....

Vì để trừng phạt cảnh cáo, Chính Quốc đời nào để anh được sống yên, "Chí Mẫn đi cũng hai ngày rồi, cậu ấy vẫn chưa liên lạc với cậu sao?" Tên nhóc này quyết sống chết không chịu thú nhận phải không?

Hai ngày nay, anh không làm gì chỉ một mực chờ điện thoại từ nước ngoài của người nào đó. Nhưng....Kết kết quả của sự mong đợi, là nỗi thất vọng hết lần này tới lần khác....

Phác Chí Mẫn, em làm rất tốt!

Tốt đến độ tôi thật sự rất muốn vỗ tay ủng hộ em!

Nói đi là đi luôn, đến cả cái bóng cũng không cho tôi được nhìn thấy.

Hơn nữa, đi rất thoải mái, rất kiên quyết....

Để tôi một mình ở nơi này với tâm trí điên đảo....

"Xem ra đúng thật là không có liên lạc." Chính Quốc gật gật đầu, tự hỏi tự trả lời.

"Cậu câm miệng."

Chính Quốc bĩu bĩu môi, "Tối hôm qua tôi đi ngang phòng Thế Huân, sau đó phát hiện...." Anh ấy cố ý dừng lại không nói nữa, liếc nhìn vẻ mặt Tại Hưởng. Phát hiện mí mắt anh khẽ động, đây rõ ràng là biểu hiện có quan tâm. Anh ấy khoanh tay trước ngực, "Lúc đó Thế Huân đang chat với Chí Mẫn trên QQ. Cậu có muốn tôi giúp cậu hỏi Trầm Âm số QQ của Chí Mẫn không?"

Đáy mắt Tại Hưởng như đang tụ tập gió bão. Thoạt nhìn rất kinh khủng, đến mức khiến người ta thấy ớn lạnh.

"Không...dùng!" Hai chữ gần như cắn răng nghiến lợi từ môi anh bật ra.

"Cậu chắc chứ?"

"Cậu đừng dài dòng nữa, bây giờ có thể cút được rồi đấy!" Tâm tình anh đang rất tệ. Không liên lạc với anh, nhưng vẫn giữ liên lạc với Thế Huân. Đây chính là tình bạn mà cậu ấy nói?

Đồ lừa gạt! Mang tôi ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, hay ho lắm sao?

"Còn một chuyện, nói xong tôi sẽ đi ngay." Chính Quốc nhìn Tại Hưởng.

Tại Hưởng đã mất hết kiên nhẫn.

"Lần này em trai tôi theo đuổi Chí Mẫn thật rồi, bởi vì nó đang làm thủ tục xuất ngoại du học. Hơn nữa còn là đi Hàn Quốc."

Tại Hưởng sững sờ.

Vẻ mặt Chính Quốc rất nghiêm túc. Anh ta cúi đầu nhìn Tại Hưởng, "Tại Hưởng, nếu như cậu đối với Chí Mẫn không phải thật lòng, vậy thì.... Cậu hãy buông tay, cho Thế Huân một cơ hội đi!"

"Chuyện của bọn họ.... Không liên quan tới tôi!" Tại Hưởng nghe được tiếng của mình rất thất vọng, rất chán nản....

"Hai người đều là anh em của tôi, tôi không hy vọng hai người đều cùng yêu một người."

"Tôi không có yêu cậu ấy!" Anh bác bỏ lời đó. Nhưng mà....Thật sự không có sao?

Nếu quả như thật không có, tại sao giờ phút này, trong lòng lại lo lắng đến vậy?

Thế Huân muốn theo đuổi tới Hàn Quốc?

Cậu ấy cũng biết tất cả chuyện này, và đã ngầm đồng ý sao?

"Hy vọng là không có thật." Chính Quốc than nhẹ.

"Cậu dài dòng quá!" Tại Hưởng bực bội lại mở tài liệu ra, nhưng rồi anh phát hiện....Người được xưng là cuồng việc như mình, bây giờ ngay cả một chữ cũng xem không vô!

Cái cậu trai đáng ghét đó! Đi rồi thì thôi, còn quấy nhiễu đến công việc của anh!

"Cậu nói em trai cậu cứ yên tâm mà theo đuổi đi, tôi.... không quan tâm!"

Ba chữ cuối cùng, anh phát hiện, bản thân thật sự phải cố gắng lắm mới nói ra được....

(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đốc tha tôi điWhere stories live. Discover now