Chương 112

163 17 2
                                    

Kể từ khi Thế Huân đến Hàn Quốc, Chí Mẫn chợt nhận ra, cuộc sống của cậu không còn khô khan như trước nữa.

Những lúc cảm thấy mệt mỏi, y sẽ luôn xuất hiện, kể những chuyện cười, làm vài động tác khôi hài hoặc giả làm mặt quỷ trêu cậu.

Mỗi khi buồn, cũng chính y luôn là người an ủi cậu.

Dần dần....

Tất cả mọi người đều cho rằng y là bạn trai của cậu.

Mới đầu, Chí Mẫn còn cố gắng giải thích.

Nhưng....Cậu nhận thấy dù cho mình có giải thích thế nào cũng vô dụng. Trong mắt mọi người, có lẽ cậu chỉ đang chơi trò mèo giấu đầu hở đuôi mà thôi.

Vì vậy, về sau cậu cũng không thèm giải thích nữa.

Mỗi lúc mọi người nói tới chuyện này, cậu không tỏ thái độ gì, coi như không nghe không thấy, cứ mặc cho mọi người muốn nói sao thì nói.

Bởi vì cậu hiểu rõ lòng mình hơn ai hết....

Xuân qua Hạ đến, rồi sang tới mùa Đông, trong lòng cậu vẫn thủy chung ôm ấp duy nhất hình bóng của một người....

Cậu vốn tưởng rằng, thời gian trôi qua đã khá lâu, có lẽ cậu đã dần quên đi được người đó.

Đến Hàn Quốc mười tháng nay...ngôn ngữ cơ bản của tiếng Hàn cậu đã nói khá thành thạo, cũng được diễn hai bộ phim Hàn, đĩa thu cũng đang chuẩn bị khởi quay....nhưng hình bóng của ai kia vẫn luôn ngự trị vững chắc trong trái tim cậu.

Dù chẳng ai nhắc đến, thế nhưng...vào mỗi đêm giật mình tỉnh giấc mộng, cậu luôn hiểu rõ một điều, nỗi nhớ nhung không thể nói thành lời, cùng những đêm trằn trọc không sao chợp mắt được, là bởi do sự tồn tại của người đó.

.....

Trong nước.

Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên tiếng gõ.

"Mời vào." Anh vẫn chăm chú xem tập tài liệu trong tay chứ không ngẩng đầu lên. Kinh phí dự trù cho bản dự án mới quá cao, anh liền cầm bút gạch ngang loại bỏ, không ký tên lên đó mà gấp lại để sang một bên.

"Tổng giám đốc!" Trần Lâm đi vào.

"Hử?"

"Tạm thời sẽ bổ sung thêm một lịch trình nữa cho ngày mai ạ."

"Lịch gì?"

"Bộ trang phục hè mùa giải mới của 'Daisy Story' đang bắt đầu tìm người đại diện. Đúng lúc tối mai khách sạn Thánh Đế Tư có tổ chức tiệc rượu, các công ty giải trí lớn sẽ nhân cơ hội này tung ra 'lá bài chủ chốt' trong tay mình, đến chừng đó chúng ta sẽ quan sát để tìm ra người phù hợp."

Tiệc rượu?

Tại Hưởng dừng việc trong tay hỏi, "Phía Mike có ý kiến gì không? Cậu ta vẫn chưa chọn được người phù hợp sao?"

"Chưa ạ. Có lẽ, muốn tìm một người hoàn toàn mới." Trần Lâm nói: "Tiệc rượu lần này xuất hiện không ít người mới. Chỉ mong có thể tìm được người khiến cả tổng giám đốc và Mike đều vừa ý."

"Người mới?" Mạch suy nghĩ của Tại Hưởng chợt dừng lại. Trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một người.

Buổi trình diễn vào mùa Xuân năm ngoái, đã chắp cho cậu đôi cánh bay sang Hàn Quốc.

Mới chớp mắt một cái, vậy mà đã trôi qua mười tháng.

Trong mười tháng đó, anh có sang Hàn Quốc, cũng có đến nơi cậu học huấn luyện tìm cậu.

Nhưng kết quả....

Anh ngồi ở một quán ăn bên kia đường, vừa thấy cậu đi ra, vội vã đứng lên tính tiền...

Lúc đẩy cửa đi ra thì thấy cậu....đang đi về phía một người đàn ông khác. Dưới ánh đèn đường buổi đêm, cách cả một con phố lớn nhưng anh vẫn nhìn thấy rất rõ nụ cười nhẹ nhàng thoải mái của cậu khi đó.

Mà người đàn ông bênh cạnh cậu cũng cười thật đằm thắm. Sự yêu thương chiều chuộng đong đầy nơi đáy mắt. Hình ảnh đó như đạo sấm sét bổ xuống đầu anh. Khoảng khắc ấy, anh chỉ biết đứng sững người ở đó nhìn họ rời đi.

Còn anh, chẳng qua chỉ là cái bóng dư thừa.

Muốn mang đến cho cậu 'niềm vui bất ngờ', nhưng nào ngờ mình lại trở thành trò đùa lố bịch nhất.

Đúng vậy! Anh đến Hàn Quốc để làm gì cơ chứ? Cậu trai đó kể từ ngày rời khỏi đây, chưa từng một lần liên lạc với anh. Rõ rang muốn cắt đứt mọi liên quan đến anh, anh còn đuổi theo làm gì nữa?

"Tổng giám đốc?" Trần Lâm thấy anh thừ người ra, bèn nhỏ giọng gọi một tiếng.

Lúc này Tại Hưởng mới hoàn hồn. Lồng ngực lại bắt đầu ứ nghẹn. Loại cảm giác này thật khó chịu. Mỗi lần anh nhớ tới người cậu trai ấy thì lồng ngực lại đau âm ỉ giống như bị kim chích vậy, cảm giác đau đớn mơ hồ không rõ, nhưng không biết làm sao để xua tan nó đi. Hơn nữa, càng muốn quên thì lại càng nhớ nhiều thêm.

Giống như bị trúng độc vậy. Anh chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai khác. Dù là lúc Bạch Thiên Thiên bỏ anh mà đi, mỗi lần nghĩ đến cô ấy, cảm giác của anh khi đó chỉ là không cam tâm mà thôi.

"Anh có muốn hủy bỏ hoạt động này không?" Trần Lâm thấy sắc mặt anh không tốt, cho rằng anh không muốn tham gia hoạt động này, vì vậy buộc miệng dò hỏi ý kiến anh.

"Không cần. Tối mai tôi sẽ đến đúng giờ, nói Mike cũng chuẩn bị một chút." Tại Hưởng quyết định tham gia. Công việc ra công việc, không thể sơ suất.

"Vâng." Trần Lâm gật đầu, ghi thêm vào lịch trình.

Sau khi cánh cửa khép lại. Trong phòng làm việc chỉ còn mỗi mình Tại Hưởng. Anh mở tài liệu ra muốn làm cho xong công việc còn dang dở, nhưng đầu óc lại lại không cách nào tập trung được.

Lâu rồi không gặp, không biết người cậu trai ở Hàn Quốc kia bây giờ ra sao? Có từng nhớ tới anh dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó hay không?

.....

Trợ lý nhóm Chí Mẫn vội vàng bước nhanh vào lớp dạy Piano khóa mới, thông báo, "Chí Mẫn, cậu về thu dọn hành lý, chuẩn bị bay chuyến bay tối nay về nước."

Tiếng đàn Piano đột ngột dừng lại, "Sao cơ?" Chí Mẫn kinh ngạc nhìn đối phương.

Những học viên khác trong lớp đều đồng loạt phóng tầm mắt nhìn sang cậu.

"Công ty có thông báo, yêu cầu cậu lập tức về nước trong tối nay. Tối mai có một buổi tiệc rất quan trọng, các công ty sẽ ra mắt người mới của mình cho cánh nhà báo và giới đầu tư biết. Ý của công ty là, tối mai sẽ để cậu chính thức ra mắt."

Chí Mẫn thoáng sửng sốt, đồng thời cũng cảm nhận được những ánh mắt đố kỵ đang phóng về phía mình. Suốt mười tháng qua, quả thật công ty rất coi trọng cậu. Cộng thêm nhiều lần liên tiếp cho cậu xuất hiện trên màn ảnh phim Hàn, hơn nữa EP cũng đã được chuẩn bị luôn rồi...Chuyện này khiến cho Chí Mẫn đến một người bạn cũng không có. Chỉ có hai người bạn cùng bàn khác thỉnh thoảng nói chuyện với cậu đôi câu. Cũng may, bên cạnh cậu còn có Thế Huân, nên mới khiến cậu không cảm thấy cô đơn trơ trọi. (EP là mọi công đoạn đã chuẩn bị cho việc phát hành album)

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau về thu dọn hành lý để còn kịp giờ lên máy bay nữa." Trợ lý thấy Chí Mẫn vẫn sững người ở đó, sốt ruột thúc giục.

"Ồh." Lúc này Chí Mẫn mới hoàn hồn, vội vàng đóng nắp bàn Piano lại, "Vậy sau khi về nước rồi có quay lại đây nữa không?" Chí Mẫn vừa đứng dậy vừa hỏi trợ lý. Đối phương đã quay người đi ra, cậu phải bước nhanh chân mới đuổi theo kịp.

"Ừm. Không phải EP của cô vẫn chưa thu xong sao? Tất nhiên là phải trở lại để quay tiếp rồi."

"À."

"Được rồi, mau về thu dọn đơn giản thôi. Ba tiếng nữa phải bay rồi, xe của tôi sẽ chờ cậu ở dưới lầu."

"Vâng." Chí Mẫn đáp xong rời khỏi phòng học. Nghĩ đến sau mười tháng xa nhà cuối cùng cũng được về nước, trong lòng cậu dâng lên niềm vui sướng và xúc động khó diễn tả bằng lời. Vừa đi xuống dưới lầu, cậu vừa bấm gọi cho một số quen thuộc.

"A lô..."

Thế Huân ém giọng rất nhỏ, Chí Mẫn ở bên này vẫn có thể nghe được tiếng thầy giáo đang giảng bài. Chắc là y đang trong giờ học.

Nếu đổi lại ngày thường, nhất định cậu sẽ cúp máy ngay, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn báo tin mừng này với anh, "Thế Huân, em sắp về nước rồi!"

"Em nói gì?" Thế Huân tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa.

"Em nói....Em được về nước rồi!" Cậu nói lớn hơn, trong giọng nói không giấu được vẻ vui sướng.

"Sao về đột ngột vậy? Có phải em về rồi sẽ không quay trở lại nữa, bỏ anh một mình ở lại đây không?"

"Công ty bất ngờ thông báo em phải về tham gia sự kiện gì đó rất quan trọng. Nhưng sẽ quay lại trong hai ngày tới, vì em còn phải về để hoàn tất EP nữa."

"À, vậy thì được! Khi nào quay lại nhớ mang nhiều đồ ăn cho anh đấy nhé. Đừng quên món món lẩu cay của anh đó."

"Biết rồi. Về đến em sẽ gọi điện cho anh, bây giờ em phải về chuẩn bị, không nói với anh nữa."

"Ừ, em làm việc của em đi. Đi đường nhớ cẩn thận. Còn nữa, gần đây bên đó rất thường hay có mưa tuyết, em nhớ mặc nhiều áo để giữ ấm nhé."

"Em biết rồi!" Sau khi cúp điện thoại, Chí Mẫn vội vã chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

.... .... ....

Lúc máy bay hạ cánh đã là giữa đêm.

Trời đã sang Xuân, mà thời tiết vẫn còn lạnh đến thấu xương. Tuy thời gian qua ở Hàn Quốc luôn phải chịu đựng cái rét căm căm, nhưng lúc Chí Mẫn kéo theo hành lý, đi cùng trợ lý ra khỏi sân bay, vẫn bị cái lạnh ở trong nước làm cho run cầm cập. Bên ngoài trời lúc này đang mưa lác đác, từng giọt rỉ rả tí tách.

"Tối nay về nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai đến công ty sớm, lịch trình cho ngày mai khá nhiều, cậu nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt." Trợ lý quay đầu lại dặn dò cậu.

"Vâng. Ngày mai mấy giờ đến công ty?" Chí Mẫn hỏi. Mặc dù rất lạnh, nhưng trong lòng cậu đang tràn đầy sung sướng vì được trở về quê nhà. Cậu thật sự rất muốn xem, thành phố trong mười tháng qua có thay đổi gì hay không.

"Tám giờ có mặt. Cậu phải dậy sớm để chuẩn bị."

"Vâng, nhất định tôi sẽ đến đúng giờ." Sau khi tạm biệt trợ lý, Chí Mẫn đứng đội mưa đón taxi về nhà.

Vì muốn cho Doãn Kì một niềm vui bất ngờ, cho nên cậu không báo với Doãn Kì biết chuyện cậu trở về. Lấy chùm chìa khóa đã lâu không dùng đến ra, cậu vui vẻ mở cửa.

Vốn tưởng rằng, giờ này hẳn là cha và anh trai đều đã ngủ, cậu định sau khi tắm xong sẽ lén bò lên giường Doãn Kì, đợi sáng mai khi anh cậu tỉnh dậy sẽ hoảng hồn mà thét to lên.

Nhưng....Sự thật không giống như cậu nghĩ...

"A.... Anh.... đừng như vậy...." Mới vào đến cửa cậu chợt nghe thấy tiếng kêu vừa khổ sở, vừa vui thích truyền ra từ phòng Doãn Kì.

Âm thanh này....Chí Mẫn nhất thời sững người.

"Đừng thế nào? Hả? Em nói rõ ra xem, nếu không, tôi không biết nên đối với em thế nào cho đúng nữa." Giọng nói trêu chọc xen lẫn trầm khàn từ tính rất dễ nghe của người đàn ông vang lên.

Doãn Kì có bạn trai rồi sao? Chí Mẫn cảm thấy rất mừng cho anh trai, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi bàng hoàng.

"Trịnh Hạo Thạc, đừng chạm vào tôi! Đây là nhà tôi đó...." Hình như Doãn Kì đang chống cự người nọ, nhưng cuối cùng lại thành ra tiếng rên khe khẽ.

Người đàn ông cười nói, "Biết cha em bây giờ đang làm gì không?"

"Hả?"

"Đang cầm tiền tôi cho, đánh bài đến mê muội không còn biết gì. Cho nên....em yên tâm, hiện tại ngoài hai chúng ta ra sẽ không có ai nữa đâu..."

"Ưm.... Anh tránh ra! Trịnh Hạo Thạc, anh dùng cha tôi để uy hiếp tôi, tôi không phục..."

"Nhưng em đã khuất phục rồi." Người đàn ông kia cười, cuối cùng hình như có chút tức giận vì sự chống cự của Doãn Kì, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn, "Mẫn Doãn Kì, nếu em còn không ngoan nữa, tôi lập tức sẽ gửi video sang Hàn Quốc cho em trai của em xem, để cậu ta thấy em vì trả nợ đánh bạc cho cha em mà phải lấy lòng tôi ra sao!"

"Đồ vô sỉ! Tôi lấy lòng anh khi nào chứ?"

"Được thôi, vậy tôi sẽ lập tức gửi đi. Dù sao video cũng có sẵn trong điện thoại của tôi rồi...."

Một giây tiếp theo, chỉ nghe 'cộp' một tiếng, hình như là tiếng điện thoại di động bị rơi xuống đất.

"Trịnh Hạo Thạc, anh đúng là tên lưu manh mà?"

Lời vừa dứt, trong không gian bỗng yên tĩnh trở lại, sau đó tiếp tục vang lên tiếng thở gấp của hai người quyện vào nhau.

Cùng với tiếng rên rỉ không kiềm chế được là tiếng cười trầm khàn của người đàn ông tên Trịnh Hạo Thạc, trong giọng cười vui vẻ còn mang theo cả sự nguy hiểm, "Mẫn Doãn Kì, em hãy nghe cho rõ, một ngày nào đó em nhất định sẽ yêu cái tên lưu manh này!"

Sự khẳng định và tự tin trong giọng nói kia, giống như anh ta có thể khống chế hết tất cả mọi chuyện, kể cả lòng người trong lòng bàn tay mình.

Sau đó nữa....Chỉ còn lại tiếng rên đứt quãng khe khẽ của người con trai vang lên trong đêm.

Chí Mẫn đứng chết trân tại chỗ, siết chặt chìa khóa trong tay, lúc này không biết nên làm gì cho phải. Có nên vào trong đó đánh đuổi người đàn ông độc ác kia đi không?

Nhưng....Nếu mình xông vào như vậy nhất định sẽ khiến Doãn Kì khó xử và xấu hổ.

Sau này anh ấy làm sao đối mặt với mình đây?

Chí Mẫn không dám tiến vào, nhưng....chứng kiến người thân nhất trong nhà phải chịu uất ức, mà cậu không thể làm được gì, trong lòng cậu đau như ai cắt vậy. Bịt chặt miệng mình lại, không dám bật khóc thành tiếng. Sợ người trong phòng nghe động tĩnh chạy ra, cậu xách theo hành lý đóng cửa lại bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng không dám đi đâu mà chỉ ngồi xổm xuống trong một góc tường tối, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào của mình.

Mặc cho nước mưa lạnh lẽo dội lên người mình....

Tại sao cha lại đánh bạc đến thiếu nợ? Tại sao suốt mười tháng qua không ai nói cho cậu biết chuyện này?

Đột nhiên, cậu cảm thấy mình thật vô dụng, thật bất lực....

(VMIN-Chuyển ver) Tổng giám đốc tha tôi điWhere stories live. Discover now