Chương 62: Nhiệm vụ thời tận thế (11)

5.6K 259 5
                                    

Lâm Bảo Bảo đứng trong lều thượng tướng Vương, bộ dạng chật vật, quần áo trên người toàn mồ hôi và máu, bẩn thỉu giống những dị năng giả đã trở về từ cuộc chiến khốc liệt trong viện nghiên cứu.

"Sao giờ cô mới trở về? Có gặp chuyện gì không?" Sĩ quan phụ tá của hỏi.

"Tôi trốn trong một căn phòng trên lầu, bị thương nên hôm mê, đến đêm mới tỉnh lại, phát hiện ngoài căn cứ có ánh lửa nên đi ra." Lâm Bảo Bảo đáp, đỡ một bên tay.

Sĩ quan phụ tá sớm phát hiện cánh tay cô có vấn đề, tiến lại coi thì thấy bị trật khớp, ra tay chỉnh lại khớp tay cho Lâm Bảo Bảo.

Lâm Bảo Bảo chảy mồ hôi ròng ròng vì quá đau đớn, nhưng vẫn cảm ơn; sau đó báo cáo những việc bản thân đã trải qua. Cũng không có gì đặc biệt, tiến vào viện nghiên cứu, cô bị zombie có tinh thần lực quấy nhiễu, bị thất lạc người đi cùng nên mò lên tầng, gặp phải một vài con zombie lợi hại, trốn trong một gian phòng, bị thương quá nặng nên hôn mê.

Nhìn cô suy yếu sắp ngất đến nơi, sĩ quan phụ trách không phải loại người máu lạnh, nên hỏi han thấy không có gì khả nghi liền gọi binh lính đưa Lâm Bảo Bảo tới lều trị thương dị năng giả để bác sĩ điều trị. Truyện được đăng tại magnolia1314.wp.com

Xuyên qua bóng đêm, Lâm Bảo Bảo nhìn viện nghiên cứu, sau đó cụp mắt xuống.

***

Nghe tin Lâm Bảo Bảo trở về, thân là đội trưởng, Hà Ngạn cùng các thành viên trong đội tới thăm cô.

Vào trong lều, thấy sắc mặt lạnh lùng của Lâm Bảo Bảo, đang trừng mắt với một chàng trai tóc tai dựng đứng vì tức giận, vẻ mặt hai người không tốt lắm, nhìn nhau đầy vẻ chán ghét. Hà Ngạn nhận ra chàng trai này là Liễu Cát – dị năng giả khu Tây viện nghiên cứu, nghĩ đến tiến sĩ Phong, anh ta đành im lặng.

"Lâm Bảo Bảo, cô không sao chứ?" Hà Ngạn hỏi thăm.

Lâm Bảo Bảo lắc đầu, nói: "Nếu có thể rời khỏi đây, không phải nhìn kẻ đáng ghét này thì chắc tôi còn khỏe hơn. Đội trưởng, bên anh còn chỗ nghỉ ngơi không?"

Hà Ngạn chưa kịp trả lời, Liễu Cát đã nhảy dựng lên: "Đồ xấu xí, đừng nghĩ tôi không ngửi thấy mùi hôi thối trên người cô nhé. Kinh khủng, tôi rất muốn giết cô!"

"Cũng phải!" Lâm Bảo Bảo ngoài cười nhưng trong không cười, xổ toẹt vào mặt anh ta: "Loại người như anh, miệng toàn phun phân phun rác, người ta muốn băm vằm lắm. Một ngày nào đó bị giết, cũng chẳng có gì lạ, nhất định là vì anh quá đáng ghét."Dứt lời, không để ý tới Liễu Cát sắp nhảy lên giết mình, Lâm Bảo Bảo nghênh ngang đứng dậy bỏ đi.

Một dị năng giả đè Liệu Cát lại, tránh anh ta xúc động làm liều, khuyên: "Anh đi so đo với một cô gái làm gì? Phụ nữ là loài động vật vừa yếu ớt, vừa phiền toái, không biết còn tồn tại được bao lâu trong tận thế. Thiếu đi một người sẽ khiến đàn ông chúng ta ít đi một niềm vui. Anh phải bảo vệ cẩn thận đó!" Vỗ vai Liễu Cát, mồm nói ra những lời cợt nhả khiếm nhã.

Liễu Cát cười lạnh, đột nhiên nói: "Thật sự tôi ngửi thấy một mùi rất đáng ghét trên người cô ta! Nhất định cô ta vừa dính phải thôi, là cái gì nhỉ...."

Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng - Vụ Thỉ Dực (full)Opowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz