Chương 23: Hãm hại lão tổ tông.

10.4K 917 36
                                    


"Nhanh! Thông báo cho Diêu Tiềm." Diêu Tư nắm cổ áo Khuất Trạch, cảm giác kiên nhẫn của mình của mình đã sụp đổ, không muốn ở cùng cái người chuyên hố cô nữa.

"E là không thể." Khuất Trạch vẻ mặt vô tội giơ giơ tay đã dính đầy dịch hoa nhầy nhụa, "Dịch hoa này ngoại trừ để tiêu hóa thức ăn ra, còn có thể che giấu tín hiệu." Hơn nữa hắn cũng không biết số liên lạc của đối phương a.

"Vậy làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ ngồi ở đây chờ bị tiêu hóa.

"Điện hạ yên tâm." Hắn vẻ mặt không sao cả trả lời, "Tham thực không tiêu hóa được Huyết tộc, không lâu nữa, nó phát hiện chúng ta không thể ăn sẽ phun ra."

". . . . . ." Những chuyện này lần sau anh có thể nói sớm một chút hay không.

Tâm thực mệt mỏi! Lần trước gặp phải đại chiến Huyết tộc bị tai vạ cũng chưa từng mệt tâm như vậy. Qủa nhiên tóc vàng đều không phải người tốt gì.

Lần này Khuất Trạch cũng không lừa cô, bọn cô ở trong nụ hoa ngây người hai giờ, Tham thực quả nhiên đem hai người phun ra. Lại còn đem một nhánh cây trên mặt đất ghét bỏ đẩy đẩy họ ra ngoài.

Sau khi thoát ra, Diêu Tư lập tức mở quang não lên, muốn liên lạc với Diêu Tiềm hoặc Diêm Hiên. Nhưng liên lạc nửa ngày, lại hoàn toàn không phản ứng. Sao lại thế này? Quang não hỏng rồi?

"Ồ, thì ra không phải dịch hoa che chắn tín hiệu a!" Khuất Trạch vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không có một chút sốt ruột nào, ngược lại còn rất hưng phấn, "Xem ra khu rừng này có từ trường đặc thù a."

"Hạt truyền tống của anh đâu?" Diêu Tư hỏi, "Lại truyền tống một lần nữa." Trở về tắm rửa, cô thực sự không chịu nổi một thân dịch nhầy này nữa.

"Di, tôi còn chưa nói với người sao?" Hắn cả kinh, móc ra một cái hộp, tiện tay ném đi, "Hạt truyền tống chỉ dùng một lần a."

". . . . . . ."

ĐM!

Diêu Tư hít một hơi thật sâu, rất muốn nổi bão a.

"Vậy làm sao bây giờ?" Không biết địa điểm, lại không liên lạc được với người khác.

"Chỉ có thể chờ ở chỗ này! Hoặc là. . . ."

"Dựa theo chặng đường được đặt ra của hạt truyền tống, khoảng cách sẽ không vượt qua hai vạn cây số. Cho nên chúng ta có thể thử. . . . ." Hắn dừng lại, khó có khi nghiêm túc gằn từng chữ, "Đi, trở, về!"

". . . . . .Tạm biệt!" Diêu Tư xoay người rời đi, lại tin tưởng tên bệnh xà tinh này thì cô đúng là ngu ngốc, hai vạn cây số! Đây là cmn đi qua nửa vòng Địa cầu được không?

"Di, lão tổ tông đi đâu vậy. . . . .Lão tổ tông, Điện hạ!"

Diêu Tư không biết trong Huyết tộc cũng có một người đàn ông hiếm thấy như vậy, người khác chỉ là hố cha, còn hắn là hố tổ tông. Hơn nữa một khi dính lên thì không ném xuống được, có thể xui xẻo đến trình độ này, cũng xem như tương đối lợi hại.

Nhưng lập tức cô sẽ hiểu cái gì gọi là hố tổ tông. Cũng không biết có phải hắn sinh ra vào thời gian không tốt, nên chỉ số may mắn của Khuất Trạch bị rớt xuống âm hay không, mà dọc đường đi, hắn không phải bị hoa ăn, chính là bị cây trói, hoặc chính là bị loài chim không rõ bắt đi.

[Hoàn] Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền Where stories live. Discover now