Chương 107: Thân phận Người dẫn đường.

6K 671 32
                                    

Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad.)

"Lúc ấy virus tàn sát bừa bãi, nhân loại đi đến đường cùng. Nhưng vẫn có không ít người không từ bỏ nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, rốt cuộc bọn họ cũng nghiên cứu ra cái gọi là giải dược." Hắn than một tiếng, sắc mặt càng trầm, "Loại vắc-xin phòng bệnh này ngay từ đầu, đích thật có thể áp chế virus trên người, nhưng sau một thời gian dài, virus lại lấy thân thể người bị lây nhiễm, biến dị thành một loại virus mới. Hơn nữa thời gian phát tác càng ngắn, tốc độ tử vong càng nhanh. Người bị lây nhiễm, toàn thân sẽ biến thành màu lam, biến thành quái vật không có tư tưởng cảm giác, chỉ còn lại cỏn năng cắn nuốt."

"Tang thi!" Diêu Tư buột miệng thốt ra.

"Có thể xem như thế!" Hắn gật gật đầu, "Chờ đến khi mọi biết đến, đã có không ít nhân loại bị cảm nhiễm. Hơn nữa bị những người lây nhiễm đó cắn, đều sẽ chết. Bao gồm Huyết tộc."

"Vậy. . . Sau đó thế nào?"

"Vì khống chế tình thế không tiếp tục chuyển biến xấu, Huyết tộc quyết định ra tay. Toàn bộ Huyết tộc dốc toàn lực, tiêu diệt tất cả nguồn cảm nhiễm. Nhưng người tiêm vào vắc-xin phòng bệnh thật sự là quá nhiều, hơn nữa bọn họ không có tư duy, cũng không có cảm giác đau, chỉ biết đi về phía trước. Chúng ta. . . Tổn thất rất nhiều người." Hắn than một tiếng, "Thế hệ đầu không có, liền cử đời thứ hai đi, đời thứ hai không còn, liền cử đời thứ ba. . . ."

"Vậy người. . . ." Cô không khỏi căng thẳng trong lòng.

"Sau đó. . . Huyết tộc phản ứng lại, cứ tiếp tục như vậy, sẽ tuyệt diệt trước cả nhân loại. Cho nên biến đổi những nhân loại còn sót lại." Mộ Huyền như an ủi sờ sờ đầu cô, "Đoạn thời gian đó bởi vì ngoài ý muốn, ngủ say một đoạn thời gian. Chờ ta tỉnh lại, cơ bản đã không còn nhìn thấy ba mươi đời đầu của Huyết tộc. Nhân số Huyết tộc ít đến đáng thương, ta là nhóm cuối cùng bị cử lên chiến trường."

"Vậy người không có việc gì chứ, người đã trở lại sao. . . ."

Hắn sửng sốt một chút, mi mắt cong cong, "Ngốc!"

"......" Diêu Tư 囧 囧, phản ứng lại rồi, vấn đề này xác thật có chút ngốc, nếu là có việc thì đã không ở chỗ này.
"Ta theo một nhóm người cuối cùng, dọn dẹp ba tháng. Cuối cùng bị người lây nhiễm cắn trúng, thời khắc nguy hiểm lại ngoài ý muốn thức tỉnh huyết mạch thủy tổ, còn sống." Hắn nhàn nhạt nói, phảng phất như không phải chuyện quan trọng gì, Diêu Tư lại lo lắng nghe, "Sau khi thức tỉnh, ta phát hiện máu của mình vừa vặn có thể khắc chế loại virus này, sự tình mới có biến chuyển."

". . . ." Cho nên máu của hắn mới có thể cứu Lạc Anh sao?

"Nhưng tiếc nuối chính là ta mất đi năng lực biến đổi người khác. Còn may vẫn có cô!" Hắn cuối đầu nhìn về phía cô, bóng dáng của cô nhất thời chiếm trọn đôi mắt hắn, tựa như. . . Trong trời đất này chỉ còn lại một mình cô.

Không rõ vì sao, cô giật mình run sợ.

______________

Diêu Tư cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, bệnh độc kia thế nhưng xuất phát từ Lam Tinh. Nhưng loại virus này ở Lam Tinh đã sớm biến mất từ hàng tỉ năm trước, ngay cả Địa cầu cũng tại lúc cô tỉnh lại một ngày, đã bị nổ tung đến cặn bã cũng không còn. Vậy loại virus này từ đâu đến? Chỉ có một khả năng, đó chính là virus này đã bị mang ra Địa cầu từ rất sớm. Cô mơ hồ cảm thấy, có người đã hạ một bàn cờ rất lớn*. ( ý chỉ âm mưu được sắp đặt từ trước.)

[Hoàn] Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền Where stories live. Discover now