Chương 03: Cẩn thận xử lý

97 1 0
                                    

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Ngọc Linh tỏa sáng như một viên ngọc tuyệt mỹ. Hắn nhìn khuôn mặt Yến Kiệt cười nói: "Làm sao chỉ mới một ngày không gặp, ngươi tựa hồ đã béo lên không ít a."

Kỳ thật, tác dụng chữa trị của hồng hoa lộ rất kỳ diệu, sưng tấy trên mặt Yến Kiệt đã tiêu tan, nhưng vẫn còn vài vết bầm tím. Ngọc Linh biết hắn đã bị ca ca mình đánh nên mới cố tình chế nhạo.

     Yến Kiệt trừng mắt liếc hắn một cái, có chút lo âu hỏi: "Tiểu Linh, ngươi cảm thấy sư huynh bọn hắn sẽ xử lý Linh Tê các nàng thế nào? Sẽ không phải là giết sạch các nàng chứ?"

Trước sự tra hỏi của đại ca ngày hôm qua, Yến Kiệt không còn cách nào đành phải thú nhận sự thật rằng mình đã "kim ốc tàng kiều". Sáng sớm hôm nay, hắn buộc phải đưa Ngọc Kỳ sư huynh đi tìm hiểu tin tức. Yến Kiệt vội vã đến Bão Long sơn trang sớm để chờ lệnh, Ngọc Linh là người gặp hắn đầu tiên.

     Ngọc Linh nở nụ cười: "Muốn giết thì lúc đại chiến Minh gia các nàng còn có thể chạy thoát được sao? Nếu sư phụ đã tha cho các nàng, sư huynh đương nhiên càng sẽ không đưa các nàng vào chỗ chết."

     Yến Kiệt thở dài: "Ta rất lo lắng."

     Ngọc Linh cười nói: "Ngươi lo lắng thật sao? Lo lắng cho ai? Linh Tê cô nương?"

     Yến Kiệt nhìn Ngọc Linh, không biết Ngọc Linh có thể hay không trải nghiệm được cảm giác của mình: "Ngọc Linh, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, đã bao giờ nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con chưa?"

     Ngọc Linh cố nhịn cười, nói: "Ngươi làm sao vậy? Yến Kiệt ngươi muốn lấy vợ sinh con sao? Có phải là quá sớm rồi không?" Nói đến đây, lại không thể kìm được mà cười phá lên.

     Yến Kiệt có chút hối hận, tiểu tử này quả thật còn quá nhỏ, không nên cùng hắn thảo luận loại việc lớn trong đời người này.

     Ngọc Kỳ toàn thân bạch y từ trong phòng bước ra, Ngọc Linh cố dừng cười, khom người hành lễ: "Sư huynh". Yến Kiệt cũng hành lễ theo.

     Ngọc Kỳ cười nói: "Sao, có thể đi ra ngoài làm việc, liền cao hứng như vậy."

     Ngọc Linh cười nói: "Tiểu đệ là đang cười Yến Kiệt, hắn sắp lấy vợ sinh con rồi."

     Yến Kiệt hận không thể đánh Ngọc Linh một cái, có chút quẫn bách nói: "Không phải, sư huynh, tiểu đệ chỉ là hỏi Tiểu Linh cảm thấy loại chuyện này thế nào."

     Ngọc Kỳ mỉm cười nhìn Yến Kiệt: "Lấy vợ sinh con là việc lớn của đời người, sớm suy xét cũng chưa chắc không phải chuyện tốt."

     Yến Kiệt cảm thấy vẫn là không nên đàm luận chuyện này nữa mới tốt, thế nhưng Ngọc Linh đã ở bên nói tiếp: "Yến Kiệt giống như đã để ý đến vị Linh Tê cô nương kia của Tỷ Muội cung." Yến Kiệt trừng mắt nhìn Ngọc Linh cảnh cáo một cái: "Ngươi nhất định phải bán đứng huynh đệ sao?"

     Ngọc Kỳ thu lại nụ cười, hơi trầm ngâm một chút, nói: "Linh Tê? Chính là người tổn thương ngươi ở Minh gia sao?"

     Yến Kiệt đáp: "Vâng." Lại vội vàng bổ sung: "Nàng không phải cố ý muốn đả thương ta..."

     Ngọc Kỳ xua tay nói: "Chuyện này ta đã nghe lão đại đề cập qua."

[Huấn văn] Phó gia kim long truyền kỳ (quyển 3): Thiếu niên duTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon