Chương 114: Hà thảo vi hương (trung)

89 5 11
                                    

Ánh mắt Phó Long Thành lướt qua Long Tinh, sau đó bước tới, đem đồ rửa bút mười cạnh lấy xuống, đặt trên thư án.

"Dạo này ăn uống được chứ?" Long Thành nhàn nhạt hỏi.

Long Tinh vội vàng cúi đầu, hôm qua cùng sáng nay, mình quả thật đã phát cáu không có ăn cơm, nhưng cũng dặn dò hai nha đầu Hương Tuyết cùng Hương Lan, lén vứt đồ ăn đi, làm sao đại ca còn biết.

Long Tình quỳ xuống hướng về phía đại ca: "Là Long Tình sơ suất, không dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phù hợp."

Long Thành liếc mắt nhìn Long Tình, biết ngay hắn sẽ nói như vậy.

"Là do Long Tinh không đói bụng, cho nên ăn ít." Long Tinh ngẩng đầu nhìn đại ca, mấy ngày nay ca cũng không đến thăm ta, cho rằng ngài còn tức giận, Long Tinh làm sao có thể nuốt trôi cơm.

"Đều là do Long Tình điều chế thuốc không đủ thành thục..." Lời nói của Long Tình bị ánh mắt của đại ca ngăn lại.

"Ra sân đi." Kỳ thật Long Thành cũng không nghĩ muốn phạt Long Tình, chẳng qua hắn muốn nói cho Long Tinh biết một cái đạo lý: "Người là sắt, cơm là thép, có thương tích càng phải chăm sóc thật tốt." Hừ, ta ở đây dạy dỗ Long Tinh, ngươi còn thêm loạn cái gì? Sợ ta phạt hắn? Sợ ta phạt hắn, sao bình thường ngươi không dạy hắn cho tốt.

Long Tình cúi đầu: "Vâng." Đại ca cũng không phải để hắn đi ra sân ngắm hoa, trên con đường đá giữa sân, Long Tình đã không biết bao nhiêu lần quỳ thành một pho tượng hoàn mỹ.

"Đại ca." Long Tinh sợ hãi, muốn cầu xin lại không dám mở miệng.

     Là lỗi của mình, nhưng dường như lần nào cũng sẽ liên lụy tam ca bị phạt. Sau khi phụ mẫu qua đời, đại ca liền để mình theo tam ca, để lão lục cùng lão thất theo tứ ca.

Dường như kể từ đó, tam ca cho dù có cẩn thận đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị đại ca trách phạt, nhưng xưa nay tam ca chưa bao giờ cãi lại. Bất kể hình phạt có nặng nề đến mấy, tam ca cũng luôn yên lặng chịu đựng, đối với đại ca càng là cung cung kính kính.

Có lần tam ca lại bị đại ca phạt nặng, Long Tinh không nhịn được cảm thấy ủy khuất thay tam ca, phàn nàn đại ca vài câu, tam ca lại nghiêm khắc dạy dỗ mình một trận, lập tức lệnh vả miệng, đánh đến khi mặt mình sưng vù lên, cả ngày cũng không ăn được gì. Sau đó, còn bị phạt chép 'Hiếu Kinh' một trăm lần.

Long Tinh không nghĩ đến tam ca vẫn luôn ôn hòa cũng sẽ trách phạt mình, sợ là sợ đến muốn chết, đương nhiên cũng ghi nhớ kỹ lời tam ca đã nói.

"Huynh trưởng như cha. Hiếu là đạo lý làm người cơ bản nhất. Đại ca yêu sâu, mới có thể trách nặng. Trách đánh nặng nề, chẳng qua là 'Nghiêm khắc giáo huấn'."

"Đại ca phụng uỷ thác nặng nề của phụ mẫu, chèo chống Phó gia, mỗi ngày trăm công ngàn việc, không thể có chút sai lầm nào; giáo dưỡng đệ tử, trách nhiệm to lớn, lại một chút cũng không dám lơi lỏng."

"Làm đệ đệ đã không thể phân ưu cho đại ca, ngược lại còn khiến đại ca nhọc lòng, lo lắng, phiền lòng, hành vi đại bất hiếu như thế, đương nhiên là nên đánh nên phạt."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 18 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Huấn văn] Phó gia kim long truyền kỳ (quyển 3): Thiếu niên duNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ