Chương 72

5K 141 12
                                    

"Không cần." Tô Dạ lập tức phản bác lại.

"Tha thứ cho anh được không, Tiểu Dạ."

Tô Dạ nghiêm mặt đẩy hắn ra.

Lục Cảnh Phong cũng không nói gì, lứa trẻ bây giờ thật là...Nhìn Dư Tuệ bên cạnh, hắn cũng rất muốn giống con trai mình, thử mặt dày một lần, nhưng ngẫm lại đều đã có tuổi, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng nắm tay Dư Tuệ.

"Qua bên kia nhớ chăm sóc cho bản thân thật tốt, cả Tiểu Dạ nữa." Nghĩ đến y là con của mình và Dư Tuệ, trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc nói không nên lời, tiến lên sờ sờ tóc Tô Dạ, nhẹ giọng nói "Tiểu Dạ, mấy năm nay thực xin lỗi con."

Tô Dạ không rõ vì sao đột nhiên Lục Cảnh Phong lại nói như vậy, lắc lắc đầu "Không có, cha đối với con tốt lắm."

Lục Cảnh Phong thở dài, đem Tô Dạ kéo đến một bên "Chuyện của con với Tử Hiên kỳ thật ta cũng không muốn tính toán truy cứu, ta biết hài tử kia thực súc sinh, làm chuyện thật có lỗi với con, nhưng ta hy vọng con suy nghĩ cẩn thận việc trở về." Như vậy mẹ con cũng có thể sớm trở về. Lục Cảnh Phong ở trong lòng bổ sung một câu. 

Tô Dạ gật đầu "Cám ơn cha đã lý giải. Nhưng hiện tại, con thật sự không muốn cùng ca ca ở một chỗ. Sau này nếu thật sự có thể buông xuống con sẽ trở về."

"Ừ." Lục Cảnh Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tô Dạ, cũng không miễn cưỡng y nữa, coi như là khảo nghiệm hai đứa trẻ này vậy.

Khi máy bay cất cánh, Lục Tử Hiên cảm giác có cái gì đó từ mắt chảy xuống, lén lút nhanh chóng lau đi, từ khi hắn hiểu chuyện cho đến nay đây là lần đầu tiên rơi nước mắt, nghĩ đến Tô Dạ đi không biết khi nào mới có thể trở về, trong lòng hắn liền hoảng. Còn có, nếu y ở bên kia gặp nam nhân tốt hơn hoặc là nữ nhân, có phải sẽ không để ý tới mình nữa hay không.

Lục Cảnh Phong hút một điếu thuốc, nhìn cảm xúc của con trai bên cạnh, bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn, tất cả việc này là do nghiệp gì tạo thành a, hai cha con đều bị vứt bỏ lại.

"Ba, con muốn hoàn thành việc học sớm một chút rồi tự mình đi tìm việc."

Lục Cảnh Phong không tới đột nhiên con trai sẽ nói như vậy, sửng sốt một lúc rồi mới tiếp tục nói tiếp.

"Con muốn trở thành một nam nhân có năng lực rồi mới đem Tiểu Dạ truy về."

Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, Lục Cảnh Phong đột nhiên nở nụ cười. "Không hổ là con ta. Làm đi. Ta cũng muốn mau đem mẹ con truy trở về."

Tại sân bay hai cha con nhìn nhau cười.

Trên máy bay, Tô Dạ nhìn ngoài cửa sổ, trừ bỏ một màu trắng cái gì cũng không nhìn thấy, Dư Tuệ biết tâm tình của y không tốt, nhẹ nhàng cầm tay y.

"Tiểu Dạ, qua bên kia, bắt đầu lại cuộc sống mới."

Tô Dạ gật gật đầu. Tựa vào trên vai mẹ, tay cũng nhẹ nhàng xoa bụng, đó là con của y cùng ca ca.

Sau này ca ca không còn ở bên cạnh, nhưng có con ở cùng mình.

"Tiểu Dạ, kỳ thật mẹ vẫn có chuyện không nói cho con..."

"Dạ?"

"Con và Lục Tử Hiên, kỳ thật là huynh đệ cùng cha khác mẹ."

Tô Dạ lập tức mở to hai mắt "Sao... Sao lại..."

"Con là con của mẹ và Cảnh Phong. Mấy năm nay, chuyện này mẹ vẫn chưa nói ra."

Tô Dạ mở miệng "Kia... Kia Lục Tử Hiên...anh ấy...đã biết sao..."

"Hẳn là chưa biết. Không biết Cảnh Phong đã nói cho Tử Hiên biết chưa."

"Vậy đứa bé...có phải sẽ..."

Dư Tuệ vuốt đầu của y "Kỳ thật nếu ngay từ đầu mẹ biết đứa trẻ này là con của con và Tử Hiên, mẹ nhất định sẽ khuyên con phá, dù sao các con có quan hệ huyết thống, nhưng vào lúc kia khi nhìn thấy con như vậy, mẹ chỉ có một ý muốn duy nhất là nhất định phải bảo vệ con của con, bằng không mẹ thật sự không biết khi tỉnh lại con sẽ có phản ứng gì. Mẹ không muốn sau này con sống bên trong thống khổ."

Tô Dạ yên lặng, lúc sau mới hướng Dư Tuệ lắc đầu "Mẹ, không việc gì cả. Nếu con và hắn đã có cùng quan hệ huyết thống, vậy tương lai đứa nhỏ này...khả năng sẽ có gì đó, nhưng... con đã nghĩ kĩ, dù có ra sao con sẽ thương, sẽ bảo vệ nó." Thiếu chút nữa liền mất đi tiểu sinh mệnh này, hiện tại y thầm nghĩ càng thêm quý trọng, càng thêm đi thương nó, mặc kệ tương lai đứa nhỏ này có hình hài như nào đi nữa.

Dư Tuệ ôm vai Tô Dạ "Hài tử ngốc, mang thai và chăm sóc trẻ con không phải điều dễ dàng, mẹ sợ con sau này sợ hãi a. Còn có, ngay từ đầu mẹ tự tiện che giấu việc con mang thai, con có trách mẹ không?"

Tô Dạ như trước lắc đầu "Không nói cho ca ca cùng cha là tốt. Nếu mẹ không nói thì sau đó con cũng không có nói cho bọn họ."

Ca ca vốn không thích trẻ con, biết đến đứa bé này còn ý nghĩa gì. Đến lúc đó đổi lấy cũng chỉ là lời nói lạnh nhạt, sao có khả năng giống như trước bởi vì áy náy mà chiếu cố và quan tâm mình tốt như vậy.

Tô Dạ rất nhanh đã đến bên kia, chỉ là tình huống có chút không tốt lắm, cũng may có bạn của Dư Tuệ, Chung Sướng chiếu cố, bảo bảo coi như là ổn định.

Mỗi ngày liền bắt đầu như thế. Tô Dạ cuối cùng cảm nhận được vì sao Dư Tuệ sẽ nói thực vất vả, Tô Dạ mỗi lần đều bị bảo bảo tra tấn rất khó chịu. Nhất là khi máy thai, buổi tối ngủ còn bị rút gân, chân cũng bắt đầu có chút phù. Tô Dạ đột nhiên cảm thấy không có bất cứ một khắc so với hiện tại muốn đấm Lục Tử Hiên một phát.

Đêm khuya thường xuyên nhìn cái bụng càng ngày càng to của mình, cảm nhận được nhất cử nhất động của bảo bảo ở bên trong, đau, sẽ làm y nhớ tới cái nam nhân kia, nhớ tới đủ loại quá khứ.

Lục Tử Hiên mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, có đôi khi một ngày vài. Mỗi lần Tô Dạ đều rất lãnh đạm nghe hoặc là rõ ràng không tiếp, nhưng ở trong lòng lại càng nhớ hắn, kỳ thật theo thời gian trôi qua, y đã muốn nói không rõ chính mình còn hận hay không, y thậm chí có đôi khi suy nghĩ là có lẽ Lục Tử Hiên thật đúng yêu y. Nhưng rất nhanh sẽ tỉnh táo lại, nói cho chính mình hắn chỉ là bị mê hoặc, qua một đoạn thời gian mình sẽ quên hắn...

[Đam mỹ] Tử Dạ Tình TriềnWhere stories live. Discover now