Chương 97

3.2K 78 2
                                    

"Ca ca... Em làm sao mà té xỉu?" Tô Dạ mới nhớ hỏi, lại thiếu máu giống lần trước sao?

Nhưng lúc này Lục Tử Hiên lại ôm lấy y, hơn nữa rõ ràng có chút kích động "Tiểu Dạ, anh có thể nói sao..."

Tô Dạ càng thêm kỳ quái, vì sao lại không thể nói? "Không phải thiếu máu sao?"

"Tiểu Dạ, em đang mang thai. Một tuần."

"A...." Tô Dạ có chút kinh ngạc nhìn ca ca, sao lại...

"Không phải rất khó sao... Sao lại...nhanh...như thế.."

Một tuần trước, hình như là...ở trong cửa hàng? Trước đây cùng ca ca làm nhiều lần mới có, lần này sao lại nhanh như vậy...

"Anh cũng không biết, dù sao sự thật là Tiểu Dạ đang mang thai. Anh rất vui." Lục Tử Hiên không để ý tới những người cùng ở đây, trực tiếp ở trên môi Tô Dạ hôn vài cái. "Anh thật sự rất rất vui."

"Ca ca..." Bị Lục Tử Hiên hôn trước mặt nhiều người như thế, Tô Dạ da mặt có chút mỏng, rất nhanh liền đỏ ửng.

"Tiểu Dạ, chúc mừng em." Lúc này Chung Kiện đứng ở một bên cũng mở miệng.

"Cám ơn." Tô Dạ ngượng ngùng cười cười, mặc dù đã sinh Tô Hân, nhưng hiện tại trong bụng đột nhiên lại nhiều thêm một tiểu sinh mệnh, vẫn có chút không thói quen.

"Cha anh nói em sinh tiểu bảo bối rất vất vả, thân thể cũng không được tốt lắm cho nên nhất định phải chăm sóc cho tốt, phải nghĩ ngơi tịnh dưỡng cho đàng hoàng." Chung Kiện tiếp tục nói, bởi vì từ lúc Tô Dạ mang thai cho đến khi sinh là do Dư Tuệ cùng Chung Sướng chăm sóc cho y, Chung Kiện cũng tiếc nuối không quen biết Tô Dạ sớm một chút, không thể giúp y.

"Vâng, A Kiện, cám ơn anh."

"Có cái gì không thoải mái, có thể nói với anh, hoặc nói cho cha anh biết."

"Vâng."

Lục Tử Hiên cũng đại khái biết được một ít năm đó Tô Dạ mang thai đứa bé rất gian khổ, trong lòng áy náy vô cùng.

"Tiểu Dạ, vì sao lại giấu anh chuyện của Hân Hân, em có biết lúc ấy anh có bao nhiêu áy náy hay không, nếu em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ chăm sóc em, sẽ không cho em một mình đi xa như vậy. Nhiều năm như thế một thân một mình dẫn theo con ở bên ngoài, anh một chút trách nhiệm cũng chưa hoàn thành. Xin lỗi em."

"Không phải đâu ca ca. Lúc ấy không nói cho anh vì em cũng rất chật vật, lúc ấy em thật sự chưa nghĩ ra, lại biết anh không thích đứa bé, cho nên..."

"Đứa ngốc. Lúc ấy anh chỉ là xúc động, sau đó không phải muốn em tha thứ sao, nhưng em vẫn không tin anh. Thực xin lỗi, lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, nên mới gây ra lỗi lầm."

"Không sao cả, mọi chuyện đều đã qua." Tô Dạ lắc đầu, y biết hiện tại ca ca thật tâm với mình, là đủ rồi.

Nhìn hai người bọn họ hòa thuận như thế, Dư Tuệ cùng Lục Cảnh Phong đều lộ ra biểu tình vui mừng. Chung Kiện cũng lặng lẽ rời khỏi phòng, hắn thủy chung không hỏi Tô Dạ và Lục Tử Hiên đã từng xảy ra chuyện gì, tại sao bây giờ lại tốt hơn, nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng, hắn biết sau này Tiểu Dạ sẽ hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Đứng trên hành lang hít sâu một hơi, Chung Kiện quyết định vẫn nên đi xem tiểu bảo bối.

Ở bệnh viện vài ngày, Tô Dạ cảm thấy mình đã sớm có thể tự do hoạt động, nhưng vẫn bị bọn họ bắt ở lại, tình huống của Tô Hân cũng tốt hơn, biết baba cũng sinh bệnh, tiểu gia khỏa rất để bụng, thường xuyên muốn qua thăm baba, chỉ là trên người có thương tích hên không thể đi. 

Tô Dạ cũng nói muốn đi xem con trai, Lục Tử Hiên sợ y đi đường sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhất định phải ôm y đi mới bằng lòng đáp ứng, Tô Dạ hiện tại mang thai chưa đến một tháng, bụng hoàn toàn nhìn không ra, cảm thấy Lục Tử Hiên phản ứng cũng quá khoa trương. Một đại nam nhân ở bệnh viện bị một người nam nhân khác ôm đến ôm đi, thân thể hoàn toàn bình thường, Tô Dạ cảm thấy rất mất mặt, cho nên vẫn không đồng ý, thế là cứ giằng co như vậy, thẳng đến khi Chung Kiện trực tiếp chuyển phòng bệnh cho bọn họ, cho Tô Dạ cùng Tô Hân ở cùng phòng, sự tình mới kết thúc. 

Ngày đó Dư Tuệ tới, Tô Hân vừa vặn nằm ở bên cạnh Tô Dạ ngủ. Lục Tử Hiên ân cần hỏi cái này hỏi cái kia, sợ Tô Dạ có gì không thoải mái lại không nói. Nhớ tới y trước kia mang thai được bốn tháng, mỗi ngày đều nôn nhưng vẫn không đến bác sĩ, còn kiên trì lên lớp, Lục Tử Hiên liền cảm thấy đau lòng, càng cảm thấy mình khi đó là một tên khốn nạn. 

"Có buồn nôn không? Có muốn ăn chua không?"

Tô Dạ mắt trợn trắng "Ca ca, mới chưa đến hai tuần, hẳn là không có bệnh trạng gì." Nếu lần này không té xỉu thì cho tới giờ vẫn chưa biết được y đang mang thai. 

"Vậy em muốn cái gì hoặc nơi nào không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết." Lục Tử Hiên không để ý tới y trợn trắng mắt, quan tâm như trước. 

"Em biết rồi." Tô Dạ biết ca ca là đang quan tâm mình. 

Dư Tuệ cười đi tới "Thế này mới giống một người cha."

"Hắc hắc, mẹ, mẹ tới rồi." Lục Tử Hiên đứng lên đem chỗ ngồi cho Dư Tuệ.

"Ừ, đến dặn dò vài câu. Tiểu Dạ, hiện tại thân thể không thể so với lúc trước, nhất định phải chăm sóc thật tốt. Còn có tử cung bên trong đã rất mỏng, khả năng bị sảy thai nguy hiểm rất lớn, cho nên nhất định phải chú ý." Dư Tuệ ngồi vào bên giường nói, những điều này đều do Chung Sướng vừa nói với cô, nhất định phải nói cho Tô Dạ.

"Vâng, mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Dạ!" Lục Tử Hiên hiện tại trong lòng vừa vui vẻ lại vừa đau lòng. Lo lắng sợ Tiểu Dạ sẽ xảy ra việc nhưng lại vui vẻ vì bọn họ lại có bảo bảo. Cho nên lần này, hắn nhất định phải đem Tiểu Dạ bảo vệ tốt.

"Ừ, còn nữa, Tử Hiên." Dư Tuệ đột nhiên quay sang Lục Tử Hiên.

"Ba tháng đầu vẫn không nên làm chuyện kia, tốt nhất là đừng làm." 

[Đam mỹ] Tử Dạ Tình TriềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ