Chương 96

3.3K 84 1
                                    

Buổi tối, Tô Hân nằm ở trên giường, làm sao cũng ngủ không được, trong dầu đều nghĩ đến baba.

"Đại ba ba, thân thể baba vì sao không khỏe?" Nhóc nhớ rõ baba thường xuyên té xỉu, tuy rằng mình bé không biết gì nhưng ít nhất biết kia không phải chuyện tốt.

Chung Kiện không quên việc mình lúc nãy lừa gạt tiểu bảo bối, cho nên nói "Bởi vì baba sinh tiểu bảo bối cho nên thân thể yếu đi một chút, sau này tiểu bảo bối phải báo đáp baba thật tốt."

Kỳ thật từ nhỏ bọn họ không lừa gạt Tô Hân nói nhóc là từ trong bụng nữ nhân đi ra, lúc nhận thức của Tô Hân còn đơn thuần cảm thấy vẫn đề này cũng không có gì, nhóc là do baba sinh, Tô Hân cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa chưa bao giờ hỏi mẹ.

"Như vậy à. Sau này bảo bảo nhất định sẽ chăm sóc baba thật tốt."

"Ừ, bảo bảo thật ngoan." Chung Kiện hôn trán nhóc, tâm tình đã có chút trầm trọng. Hiện tại  bọn họ đã trở thành như vậy, hắn biết Tô Dạ thật ra cũng muốn về nước, thực luyến tiếc, trừ bỏ Tô Dạ và dì, còn có tiểu bảo bối.

"Tiểu bảo bối, sau này đại ba ba mất, con có nhớ ta hay không?"

Nam nhân hỏi xong câu này, bên cạnh lại một trận im lặng, quay đầu, đứa bé đã ngủ từ lâu.

Chung Kiện có chút bất đắc dĩ cười cười, kéo chăn đắp cho Tô Hân.

Ngày hôm sau Chung Kiện đưa Tô Hân đến nhà trẻ, còn cố ý dặn dò nhóc tan học mình sẽ đến đón, hắn lại không nghĩ rằng buổi chiều nhận được điện thoại gọi đến từ bệnh viện.

Khi Tô Hân bị đưa đến bệnh viện, Tô Dạ bỏ lại việc trong tay, cùng Lục Tử Hiên lái xe qua. Lục Cảnh Phong và Dư Tuệ cũng rất nhanh đã đến.

Đi vào liền thấy được Chung Kiện đứng ở nơi đó, Chung Sướng vừa vặn từ phòng giải phẫu đi ra.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bảo bảo có sao không?" Tô Dạ lập tức chạy qua.

"Hiện tại xuất huyết rất nhiều, cần truyền máu."

"Vậy truyền đi.""Tiểu Dạ bình tĩnh một chút. Một bên Chung Kiện lôi kéo y "Em quên tiểu bảo bối mang nhóm máu RH sao? Hiện tại kho máu không có loại này."

"Vậy phải làm sao đây." Tô Dạ biết mình không phải nhóm máu này nhưng nếu truyền máu trễ, con trai sẽ gặp chuyện không may.

Lúc này ánh mắt Chung Kiện chuyển về phía Lục Tử Hiên, Tô Dạ mới nhớ tới đến, sao mình lại ngốc như thế? Còn có ca ca mà! Tô Hân cùng nhóm máu với Lục Tử Hiên, Lục Tử Hiên cũng hiển nhiên chú ý tới vấn đề này, không đợi Tô Dạ mở miệng, liền hướng Chung Sướng nói:

"Cháu đi truyền máu."

Chung Sướng cùng Lục Cảnh Phong đều choáng váng, căn bản không biết đây là chuyện gì, nhưng cứu người vẫn là quan trọng nhất. Chung Sướng cũng không nói gì liền mang Lục Tử Hiên đi thử máu. 

Tô Dạ nhìn ca ca rời đi, trong lòng cuối cùng bình tĩnh một ít, lúc mới vừa tới trong lòng vừa vội lại lo lắng, hiện tại vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn không kịp hỏi tại sao Tô Hân lại gặp chuyện không may, liền cảm thấy trước mắt đen lại, hôn mê bất tỉnh.

Nhiều việc xảy ra liên tiếp khiến Lục Cảnh Phong như đang ở trong mộng, bây giờ là tình huống gì đây? Cháu trai tại sao gặp chuyện không may? Đứa bé là con Chung Kiện vậy sao Chung Kiện không đi truyền máu mà Lục Tử Hiên lại đi? Còn có, Tô Dạ lại đột nhiên té xỉu...

"Tiểu Dạ..."

Tô Dạ mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà, rồi khuôn mặt ca ca trước mặt dần dần rõ ràng , rồi mới đến mẹ. Mình sao lại ở chỗ này...

"Bảo bảo..." Tô Dạ đột nhiên nhớ tới Tô Hân còn trong phòng phẫu thuật, vội vàng giãy dụa đứng lên lại bị Lục Tử Hiên đè lại.

"Không có việc gì, con không có việc gì." Lục Tử Hiên vỗ lưng y, trấn an Tô Dạ.

"Em đi nhìn con."

"Con hiện tại đang ngủ, yên tâm, đã không còn xảy ra việc gì nghiêm trọng, Chung thúc thúc đang trông chừng, chúng ta đợi tiếp đi."

"Ừ. Bảo bảo làm sao lại gặp chuyện không may?" Tô Dạ không quên hỏi cái này.

"Anh nói tan học muốn đi đón bảo bảo, bởi vì bệnh viện có chút việc nên chậm, kết quả chính Tô Hân muốn tự chạy đến, nơi đó xe lại nhiều... Tiểu Dạ thực xin lỗi, là anh không trông bảo bảo cho tốt." Chung Kiện áy náy nhìn Tô Dạ.

"Này không trách anh, sớm biết em đã đi đón con, vẫn luôn làm phiền anh, em cũng sai."

"Tốt lắm, lần này chỉ là ngoài ý muốn, không cần lo lắng, không có việc gì tốt rồi." Nhìn Tô Dạ tự trách, Lục Tử Hiên an ủi.

"Tiểu Dạ, sau này đều giao cho anh đi, anh nhất định sẽ chăm sóc con chúng ta thật tốt."

Lục Cảnh Phong ở một bên âm thầm cảm khái, xem ra con trai thật sự trưởng thành, đều sẽ nói như vậy. Bất quá đồng thời trong lòng cũng buồn bực, mình đã không chú ý tới đứa bé họ Tô kia , bởi vì cũng không có người nào đề cập qua, chỉ gọi tiểu bảo bối tiểu bảo bối. Nếu không có chuyện hôm nay, phỏng chừng hắn vẫn sẽ không biết đứa bé kia là cháu mình, Lục Cảnh Phong bi ai phát hiện, vô luận phát sinh việc gì, mình hình như đều là người cuối cùng biết đến.

Nhìn ánh mắt Lục Tử Hiên kiên định, Tô Dạ có chút cảm động gật đầu, thấy Lục Tử Hiên nghe thấy bảo bảo gặp chuyện không may, lo lắng cùng không chút do dự đi truyền máu, hiện tại còn nói như vậy, y đã biết ca ca thật sự thích con của bọn họ, còn có thật sự...yêu mình.

"Tiểu Dạ, bây giờ em phải bắt đầu chăm sóc thân thể mình cho tốt, không được tùy tiện kích động." Lục Tử Hiên lúc này mới nhớ tới nguyên nhân Tô Dạ té xỉu, vừa nãy vì việc của Tô Hân thiếu chút nữa ngay cả đại sự này đều quên.

Tô Dạ cảm thấy Lục Tử Hiên nói có điểm kỳ quái, muốn hỏi chuyện gì, mới phát hiện không khí  chung quanh có chút khác thường. Mẹ nhìn mình muốn nói lại thôi, biểu tình Chung Kiện cũng có chút kỳ lạ.

[Đam mỹ] Tử Dạ Tình TriềnWhere stories live. Discover now