98+99

4.1K 112 4
                                    

"Chính Thù ca, ta thật sự không có bệnh! Huynh không cần bắt mạch cho ta làm gì!"

.

Vừa tiến vào phòng, Chính Thù liền kéo Tuấn Tú ngồi xuống, biểu tình cựu kỳ nghiêm túc cầm lấy cổ tay cậu, bắt mạch. Tuấn Tú thấy Chính Thù như vậy, cảm thấy bất đắc dĩ không chịu nổi.

.

Chỉ là Chính Thù không nói một lời, chỉ chuyên tâm bắt mạch, biểu tình càng lúc càng thêm ngưng trọng.

.

Tình trạng của Tuấn Tú hiện tại tựa hồ so với tưởng tượng của ta còn muốn nghiêm trọng hơn! Trong thư, Hi Triệt từng đề cập qua, Tuấn Tú đã có thời gian trở thành Hoạt Tử nhân, hiện tại xem ra đệ ấy biến thành như vậy không chỉ vì bi thương quá độ nữa, mà còn vì thân thể lúc đó cũng chịu thương tổn trầm trọng!

.

Chiếu theo mạch tượng, thân thể Tuấn Tú đã bị hàn khí xâm nhập, thậm chí còn bén rễ trong phế phủ, sở dĩ mới phát sinh triệu chứng ho khan hen suyễn theo lời của Tại Trung! Hiện tại, hàn khí vì ngưng tụ trong cơ thể một thời gian quá dài mà trở thành hàn độc, chỉ sợ không phải ngày một ngày hai là có thể chữa trị dứt điểm được!

.

Sau khi xác nhận rõ ràng bệnh tình của Tuấn Tú, Chính Thù mới chịu buông tay cậu ra, nhãn thần tràn đầy bất đắc dĩ, lắc đầu mắng "Sỏa hài tử! Bệnh của đệ đã nhập vào tạng phủ, còn khăng khăng nói mình không có việc gì? Ta lập tức kê đơn thuốc, đệ nhất định phải chiếu theo đó mà nghiêm túc điều dưỡng! Sau một hay hai năm khẳng định khôi phục hoàn toàn!" – Chính Thù nói xong liền chuẩn bị lấy giấy bút.

.

"Không cần lo lắng đâu, Chính Thù ca!" – Tuấn Tú kéo tay Chính Thù lại "Ta hiện tại không cảm thấy thân thể có bất cứ trở ngại nào, huynh không cần khẩn trương như thế! Huống chi sinh tử tùy mệnh, ta không muốn miễn cưỡng!"

.

"Đệ nói bậy bạ gì vậy?!" – Chính Thù gắt gao nhíu mày "Mặc kệ thế nào, đệ cũng không thể bất cần, chẳng mảy may lo lắng cho sức khỏe của chính mình như vậy? Tuấn Tú, đệ phải kiên cường lên, ta có thể hiểu được tâm tình hiện tại của đệ, bởi dù sao ta cũng từng trải qua!

Hoặc là đệ ngay lập tức hoàn toàn buông tay, trân trọng bản thân một chút! Hoặc là, đệ phải đối mặt, cho cả hai người một kết quả! Chỉ bất quá, vô luận thế nào, Tuấn Tú, đệ không được thương tổn chính mình!"

.

Nghe Chính Thù nói, Tuấn Tú lâm vào trầm mặc một hồi, lâu sau mới mở miệng "Kết quả thế nào trong lòng ta sớm đã rõ ràng! Những năm qua, kỳ thật là ta đã đòi hỏi người kia quá nhiều, bởi vậy hiện tại, ta chỉ muốn đến một nơi nào đó thật xa, sống thoải mái một chút, về phần mầm bệnh theo lời huynh nói... Ta tự biết thân mình, sẽ không bạc đãi bản thân đâu!"

.

Thấy bộ dạng đó của Tuấn Tú, Chính Thù bất đắc dĩ lắc lắc đầu "Ta hiểu được ý tứ của đệ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chiếu theo đó, kết quả đối với người kia sợ rằng sớm đã thay đổi! Đệ lẽ nào..."

Để Ta Làm Thế ThânWhere stories live. Discover now