109

4.6K 160 4
                                    

Rời khỏi sương phòng của Tại Trung, Tuấn Tú cũng không lập tức quay về phòng mình mà một mình tản bộ trong trang.

.

Tuy ngoài miệng, Tuấn Tú đã nói với Tại Trung rằng cậu không muốn níu kéo quá khứ nữa, thế nhưng sự thật lại không dễ dàng như vậy. Cho dù bản thân có cố gắng đến mức nào, tự huyễn hoặc ra sao, sau ba năm dài trốn chạy, Tuấn Tú vẫn không thể nào hoàn toàn lãng quên được Phác Hữu Thiên, người nam nhân duy nhất hiện hữu trong trái tim cậu!

.

Vừa nhớ đến tên của người ấy, tâm trí Tuấn Tú lập tức mất kiểm soát, để mặc cho thân ảnh quen thuộc đó chiếm cứ! Cho dù cậu có cố gắng khắc chế bản thân, muốn xóa thân ảnh đó khỏi suy nghĩ, thế nhưng ngoại trừ đau lòng cứ chậm rãi lan tràn ra, chẳng có kết quả gì.

.

Đợi đến khi giật mình bừng tỉnh, Tuấn Tú đã đi đến trước cửa sương phòng Hữu Thiên từng lưu lại ngày trước, bất ngờ trông thấy một thân ảnh cũng đứng đó tự lúc nào, chính là, bóng lưng đó cực kỳ giống gã!

.

Tuấn Tú nhất thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngác thân ảnh không hề nhúc nhích đang đứng trước mặt, trong lòng cuồn cuộn dâng lên ngàn vạn cảm xúc vô cùng phức tạp. Nam nhân nọ tựa hồ cũng cảm giác được sự tồn tại của Tuấn Tú, chậm rãi xoay người lại.

.

Nhìn đối phương quay người, Tuấn Tú cảm giác nhịp hô hấp của chính mình đã ngừng lại, chỉ có điều, hình ảnh đôi mắt tiếp nhận được, hoàn toàn không phải là khuôn mặt tươi cười thân thuộc của Hữu Thiên, mà là khuôn mặt luôn bị hắc sa giấu kín của Bí Kỳ.

.

Nhận ra ánh mắt kia của Bí Kỳ, Tuấn Tú cúi đầu, nhắm hai mắt lại, tận lực khống chế lệ ngân trong khoảng khắc mất kiểm soát mà đong đầy, không cho phép chúng tuôn rơi, khóe môi còn cười khổ, trong lòng dâng lên cảm xúc chẳng thể nào phân biệt nổi, là may mắn hay là mất mát!

.

Nhận ra sự khác thường của Tuấn Tú, Bí Kỳ chậm rãi bước đến bên cạnh, nắm tay cậu và viết lên lòng bàn tay 【 Làm sao vậy? 】

.

Tuấn Tú chầm chậm ngẩng đầu, cười cười nhìn Bí Kỳ, "Không có gì! Đúng rồi, sao ngươi lại đứng ở đây?"

.

Đôi mắt đẹp giấu sau lớp hắc sa thoáng hiện lên tia kinh hoàng, chỉ là Bí Kỳ rất nhanh đã khôi phục được bình tĩnh, gã giơ tay chỉ lên nguyệt hằng tròn vành vạnh đang tỏa sáng trên bầu trời.

.

Thấy thế, Tuấn Tú mỉm cười, nhãn thần nhìn Bí Kỳ không che giấu nhu quang, "Gian phòng này được Tại Trung ca đặc biệt chuẩn bị cho Hữu Thiên! Nguyên nhân vì Hữu Thiên có một sở thích rất giống ngươi, đó là ngắm trăng, mà tại Minh trang này, nơi đây có vị trí quan sát đẹp nhất!"

.

Nói tới đây, Tuấn Tú giống như chợt nhớ đến thứ gì đó, cậu dừng một lát rồi mới tiếp tục, "Quên đi, đừng nói về chủ đề này nữa, ta dẫn ngươi đến một nơi!"

Để Ta Làm Thế ThânWhere stories live. Discover now