Chương 18: Lễ mừng năm mới

22.9K 1.6K 217
                                    


Cuối năm đến gần, Ngôn gia đại ca Ngôn Dĩ Đông từ nơi khác trở về, ở nhà một thời gian, gặp được An Chi.

Hắn lớn lên tương đối nghiêm túc, khuôn mặt hơi vuông, gương mặt thâm sâu, mày kiếm mắt to. Hắn là người nghiêm khắc, ngay cả cặp song sinh cũng không dám quá làm nũng với hắn, như có suy nghĩ mà nhìn An Chi, nhìn làm cho trong lòng An Chi bồn chồn.

Nàng được Tâm di nhắc nhở, yếu ớt mà gọi một tiếng: "Đại cữu cữu ~ "

Lời này vừa nói ra, đôi mắt nghiêm túc của Ngôn lão đại hơi nheo nheo, lộ ra ý cười.

An Chi phát hiện, các ca ca của Ngôn Hề cười rộ lên đều nhìn rất đẹp, dáng vẻ rất giống nàng.

Sau khi cười xong Ngôn gia đại ca cũng không nói gì thêm, sờ đầu An Chi một chút.

An Chi chớp mắt mấy cái, ngay cả chuyện thích sờ đầu cũng rất giống, rất giống người nhà họ Ngôn.

Sau khi Ngôn lão đại ở nhà một lúc, liền lái xe vào thành phố gặp Ngôn Hề.

Ngôn Hề thấy hắn thì có chút bất ngờ: "Đại ca?"

Ngôn lão đại Ngôn Dĩ Đông lớn hơn Ngôn Hề mười tuổi, bởi vì cha mẹ không còn, ông nội bà nội cũng đã tuổi già, hắn liền có ý thứ làm gia trưởng trong nhà. Sau khi xuất ngũ hắn mới thi vào Đại học, sau đó thi đậu nhân viên công vụ, hắn làm việc vài nhiều năm trong cơ sở trực thuộc thẩm quyền của thành phố lân cận, thành tích nổi bật, ngoài ba mươi đã được phân làm cán bộ.

Chiều cao gần một mét chín, là người cao nhất và nghiêm túc nhất trong số các huynh muội, đối với cô muội muội Ngôn Hề này lại ngoan ngoãn phục tùng, là muội khống điển hình.

Hắn nghe nói Ngôn Hề nuôi một đứa bé, liền tra xét gia thế bối cảnh của cô bé kia một lần. Cảm thấy hoàn toàn có thể nắm toàn quyền giám hộ tiểu An Chi, chỉ cần muội muội đồng ý, hắn lập tức cho người đi xử lý.

Ngôn Hề nghe hắn nói như vậy cũng ngây người: "Đại ca, An Chi là một trẻ em, cũng không phải đứa bé..." lão đại Ngôn gia tỏ vẻ cũng không có gì khác nhau.

Ngôn Hề bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Không cần, như bây giờ là được rồi, ta đã thương lượng với ba của nàng rồi, trước lúc nàng trưởng thành ở bên cạnh ta là được rồi."

Ngôn lão đại ít nhiều có chút khó hiểu, nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, hắn nghĩ tới điều lão tam từng nói với hắn, lại hỏi: "Vậy ở trong nhà là được rồi, tại sao phải dời ra ngoài? Một mình ngươi làm sao chăm sóc nàng, ngươi còn phải đi làm."

"Không phải là bởi vì đại tẩu của ngươi chứ? Kỳ thật đại tẩu của ngươi không khó ở chung, chính là nàng phải chăm hai đứa bé kia rất vất vả..."

Ngôn Hề cũng không có nói thẳng, An Chi cũng không phải quá thích ứng với cuộc sống tại lão trạch Ngôn gia. Nàng nói: "Ta hiểu được, không phải vấn đề này...Dù sao ta ở trong ký túc xá của đài cũng không quen, sống cùng nàng trong phòng ở bên kia là được rồi."

"Bất quá cần một người đến giúp đỡ, nếu không một mình ta sợ là không được, đại ca, ta cũng cần ngươi giúp."

Lão đại Ngôn gia không nói hai lời liền đồng ý: "Không thành vấn đề, ngươi nói yêu cầu của ngươi một chút, ta giúp ngươi tìm người."

[BHTT] Edit - Đào lý bất ngôn - Nhất Trản Dạ ĐăngWhere stories live. Discover now