Chương 56: Tới nơi

2.9K 290 5
                                    

Khói độc thong thả phiêu đãng, lấy một giới tuyến vô hình mà tuyệt đối không vượt qua đó nửa bước.

Chúng chủng tộc trong lồng há hốc mồm, từ góc độ như vậy xem qua, quỹ đạo khói đặc màu xanh lá thế nhưng trông cũng thực đẹp, thướt tha có độ, uyển chuyển nhẹ nhàng tự tại. Đương nhiên, tiền đề là không chạm đến bọn họ.

Quang tộc thấy thế thở dài nhẹ nhõm, hình thể bọn họ nhỏ, khả năng bị nhiễm khói độc là không lớn nhưng cũng không chịu nổi chuyện bị chủng tộc khác biến dị uy hiếp đến, bọn họ càng muốn đoàn kết hơn các chủng tộc khác.

Một người quang tộc nhìn quanh, hỏi: "Ai biết tại sao lại thế này không?"

Đại bộ phận chủng tộc đều mờ mịt lắc đầu, tìm được đường sống trong chỗ chết khiến tư duy bọn họ trong nhất thời đều dừng lại.

Người điều khiển khói độc sau màn hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt phun trào lượng lớn khói đặc lần nữa, chỉ một thoáng, trong lồng pha lê đều cuồn cuộn khói nhẹ, ngoại trừ một góc nhỏ niết bàn này.

Nhưng mà, niết bàn này đến tột cùng có thể duy trì thời gian bao lâu, ai cũng không biết.

Khủng hoảng vừa tạm dừng một lát lại nổi lên.

"Mọi người trước đừng hoảng hốt!" Quang tộc đứng ra lớn tiếng nói, ổn định nhân tâm, "Hoảng là vô dụng, chúng ta chậm rãi nghĩ cách, đợi người trên mặt đất phát hiện khốn cảnh của chúng ta liền sẽ đến cứu, cho nên chúng ta chỉ cần chống đỡ một lúc là tốt rồi!"

Lời nói của hắn xác thật đem đến một tia hi vọng cho mọi người, bọn họ đều mất đi tin tưởng với bản thân, chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người người khác.

Quang tộc còn nói thêm: "Hiện tại, người anh em nào đang bảo hộ chúng ta? Chúng ta cần cùng nhau thương thảo đối sách kế tiếp."

Yến Tuyết Thần có chút lo lắng mà nhìn nhìn Diệp Tố đang nhắm mắt, vội vàng vẫy tay: "Là hắn!"

"Nhân tộc?" Chúng chủng tộc nghe vậy sôi nổi nhìn qua, thấy Diệp Tố là một nhân tộc đều không khỏi kinh ngạc, Nhân tộc trong ấn tượng bọn họ là gầy yếu, cần mượn ngoại lực là cơ giáp mới có thể chiến đấu.

Quang tộc nửa tin nửa ngờ mà đi đến trước Diệp Tố, nhìn hắn một lát, hỏi Yến Tuyết Thần: "Cô chắc chắn là hắn?"

"Đương nhiên là hắn!" Yến Tuyết Thần bất mãn nói, "Hắn lấy tinh thần lực thay các người ngăn cản khói độc."

Chúng chủng tộc không khỏi sinh ra cảm kích với Diệp Tố, tuy rằng ấn tượng nhân tộc nhỏ yếu của bọn họ vẫn không thể thay đổi. Đặc biệt là người ngoài hành tinh bị Diệp Tố lấy làm lá chắn thịt, giờ phút này cảm thấy may mắn Diệp Tố phúc lớn mạng lớn, may mắn lúc trước Diệp Tố bị hắn đẩy không bị cảm nhiễm virus, nếu không kết cục bọn họ hiện tại không biết có bao nhiêu thê thảm. Ban đầu hận không thể tránh thoát, hắn bây giờ lại sán đến gần Diệp Tố, phảng phất như vậy có thể cảm thấy an toàn hơn.

Quang tộc tạm thời tin lời Yến Tuyết Thần, lại hỏi: "Hiện tại hắn không thể nói chuyện? Cô biết hắn có thể kiên trì khoảng bao lâu sao?"

[Edit] Sau vực thẳm là một cánh đồng hoa - Diệp Trần NiênWhere stories live. Discover now