Chương 116: Đánh thật

2.1K 190 14
                                    

"Dùng cơ giáp gì?" Có người hỏi.

Diệp Tố không hiểu ra sao, không hiểu cái này còn có cái gì so đo.

Lý Cảnh Hòa giơ giơ mi: "Chế thức cơ giáp* quá nhàm chán, dùng của mình đi."

Trường học cung cấp cho học sinh luyện tập và thi đấu hàng ngày trong câu lạc bộ đều dùng chế thức cơ giáp, vũ khí quang học đều có tính chất mô phỏng, một là để bảo hộ người điều khiển, hai là vì bảo hộ cơ giáp. Dù sao kể cả có là chế thức cơ giáp, tài liệu chế tác cũng không rẻ, chịu không được lãng phí.

*nhớ đoạn đầu có cái giải thích cơ giáp mô phỏng thay vì 10 000 lăng thì chỉ có 1000 lăng k, nó đấy.

Chỉ có con nhà giàu mới có thể từ nhỏ đã có cơ giáp thuộc về mình, đôi khi trong đánh hắc chiến, để tăng thêm kích thích thi đấu, cũng sẽ chọn dùng cơ giáp thật.

Diệp Tố hiểu rõ xong liền nói: "Tôi không có cơ giáp."

Lý Tự Lý Cảnh Hòa đều ngẩn ra, sau đó cùng một đám phía sau không khách khí cười ha hả: "Cư nhiên là kẻ nghèo hèn ngay cả cơ giáp cũng không có!"

Diệp Tố cảm thấy không sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ tới, trước kia trợ giúp La Thành tham gia thi đấu cơ giáp trong trường, Địch Cảnh có nói qua, quán quân sẽ được thưởng cơ giáp có giá trị một ngàn vạn, đến bây giờ thi đấu qua đi, quán quân cũng được rồi, tại sao phần thưởng lại chậm chạp không thấy? Chẳng lẽ là Địch Cảnh lừa mình, Diệp Tố ngẫm lại tính tình mấy người Địch Cảnh bọn họ, cũng không phải không có khả năng.

"Tôi có thể mượn một đài cơ giáp sao?" Diệp Tố nghĩ nghĩ hỏi, Hàn Nghiệp hẳn là có không ít cơ giáp, chỉ hắn nhìn qua đã có hai đài.

"Ha hả." Lý Cảnh Hòa trào phúng cười, ra vẻ rộng lượng nói, "Tùy cậu đi mượn, nhớ rõ mượn đồ tốt một chút, thấp hơn trăm vạn cũng đừng lấy ra cho mất mặt."

Lời này của hắn đâm vào tâm Phá Quân, sắc mặt Phá Quân bỗng dưng chìm xuống. Hắn dựa vào thi đấu đối chiến, thật vất vả mới tích cóp tiền mua được một đài cơ giáp hơn chín mươi vạn, đối với đại bộ phận bình dân mà nói, mua được cái cơ giáp xấp xỉ trăm vạn đã không tồi. Nếu không phải Phá Quân lúc đó vẫn không ngừng đem tiền mình kiếm được đưa Lý Cảnh Hòa, hiện tại cũng có thể mua đài cơ giáp mấy trăm vạn. Hắn đào tim móc phổi ra mà thương, kết quả chỉ đổi lại được một câu mất mặt xấu hổ.

Diệp Tố không nghe ra châm chọc của Lý Cảnh Hòa, chỉ nói: "Chờ tôi một chút."

"Dùng của tôi đi." Khổng Tước ngăn Diệp Tố chuẩn bị rời đi, từ trên cổ tinh tế trắng nõn gỡ xuống một vòng cổ bạc trắng, ngọc bích trên vòng cổ dường như là nút không gian.

Diệp Tố nhìn thấy đồ vật thân mật như vậy, nhận lấy có chút ngại ngùng.

Khổng Tước không làm ra vẻ như hắn, trực tiếp đặt vòng cổ vào tay Diệp Tố, Lý Cảnh Hòa thấy vậy cũng đơn giản đến cạnh sân đấu chuẩn bị.

Diệp Tố đơn giản cũng không từ chối, vội vàng đi theo Lý Cảnh Hòa vào sân đấu.

Tuy rằng là sân đấu loại nhỏ, nhưng chỉ là so với sân đấu loại lớn thương nghiệp bên ngoài. Kỳ thật bản thân nó chiếm diện tích không nhỏ, đài đấu hình vuông, ước chừng to bằng mười cái sân bóng, xung quanh kín mít lồng phòng hộ che chở, bên ngoài phía trên là một số ghế ngồi tạo hình tinh xảo, để người quan khán thưởng thức.

[Edit] Sau vực thẳm là một cánh đồng hoa - Diệp Trần NiênWhere stories live. Discover now