Chương 34: Chúng ta đã từng yêu thương nhau như thế

2.7K 232 15
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Ánh mắt Vu Hoan vẫn luôn nhìn hồ hoa sen khô héo kia, nghe thấy Phong Vân kêu mình, lúc này mới chớp chớp mắt, xoay người chọn đại một cái ghế dựa ngồi xuống.

Dung Chiêu di chuyển ra phía sau nàng, tương tự ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hoa sen khô héo bên ngoài.

"Phủ thành chủ hình như có lập trận pháp, con gái nhà ngươi ở hướng Tây Bắc, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Lòng Phong Vân nóng như lửa đốt, Dao Nhi rơi vào trong tay Diệp Lương Thần, nếu hắn thật lòng thích Dao Nhi, hắn cũng không đến mức lo lắng như vậy.

Nhưng bị Vu Hoan phân tích như thế, hắn làm sao còn yên tâm cho nổi, hận không thể lập tức tìm được nàng ta.

"Nơi đó trận pháp hoạt động rất lợi hại, cấp bậc không thấp, ngươi tốt nhất nên tìm mấy người có thể giải trận đến."

Phong Vân có chút mờ mịt, trên đại lục này người biết giải trận pháp thiếu càng thêm thiếu, hắn chạy đi đâu để kiếm người biết giải trận pháp đây?

Phủ thành chủ vẫn luôn tồn tại trận pháp này, người trong Phong Tuyết Thành đều biết, nhưng mở ra như thế nào, đóng lại ra làm sao, cũng chỉ có mình đại thành chủ mới biết được.

Vu Hoan cũng biết rằng hiện giờ trên đại lục, người biết giải trận pháp không nhiều lắm. Nhưng nàng cũng có biết méo đâu, nàng chỉ biết trên lý thuyết mà thôi. Cho nên, nàng cũng không giúp ích được gì.

Chuyện đó là chuyện Phong Vân phải suy nghĩ.

"Diệp Lương Thần hình như không ở đây." Vu Hoan nhìn chằm chằm về phía Dung Chiêu.

"Nhưng mà... Sở Vân Cẩm thì ở."

"Sở Vân Cẩm?"

Lần trước gặp được Sở Vân Cẩm ở trong rừng, Dung Chiêu đặc biệt đem tên này nhớ kỹ, cho nên nghi hoặc lúc này của hắn là, vì sao ả ta lại ở chỗ này?

Vu Hoan dường như có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu Dung Chiêu, khẽ lắc đầu: "Không biết, Đông Phương Cảnh cũng không ở bên cạnh nàng ta."

Đông Phương Cảnh bị nàng lăn lộn như vậy, không biết bây giờ còn sống không nữa?

Ánh mắt Vu Hoan không có tiêu cự, môi đỏ lúc đóng lúc mở, âm thanh yếu ớt như ruồi muỗi từ trong yết hầu tràn ra.

"Chỉ còn có nửa năm nữa là Tù Linh Cốc mở ra, thời gian không còn nhiều lắm."

"Ngươi nói cái gì?" Âm thanh Vu Hoan rất nhỏ, Dung Chiêu không có nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ mở ra.

Mở ra cái gì?

"Ta nói thời gian chúng ta không còn nhiều lắm." Nàng dừng lại một chút: "Kinh Tà Đao có gì đặc biệt không? Ta muốn nhanh chóng xác nhận xem Thần Khí trong tay Phong Khuynh Dao có phải Thần Khí ngươi muốn tìm hay không. Nếu không phải, sau khi lấy được Ly Hồn Thạch, chúng ta liền phải chạy đến một nơi."

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now