Chương 147: Nhịn

1.6K 119 0
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Vu Hoan cô nương?" Trong kinh hỉ có tia không xác định.

Vu Hoan nhìn nơi người đang nói chuyện ở nhà lao kia, hơi nhíu mày.

Người nam nhân ngồi trong đó cả người đều đầy máu, trên mặt cũng đầy vết máu, đôi mắt trống rỗng không còn hai tròng mắt, rõ ràng là sống sờ sờ bị người khác móc xuống.

Bên cạnh còn có một nam nhân ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn trên người có chút hỗn loạn bơ bẩn ra thì cũng không có vết thương gì đặc biệt.

Giọng nói ày là... Ngụy Nhiên?

"Vu Hoan cô nương... thật sự là ngươi sao?" Nam nhân bên cạnh Ngụy Nhiên cũng mở miệng, mang theo tia kinh hỉ.

Hoắc Đạt?

Đờ mờ! Vu Hoan lui về phía sau Dung Chiêu một bước.

Hai tháng không thấy, sao bọn họ đều biến thành cái dạng này rồi?

Ngụy Nhiên: "..." Hắn nhìn đáng sợ lắm sao?

Kỳ Nghiêu còn đang ở bên ngoài nhà lao, tiến không được mà không tiến cũng không được. Trong mắt hắn có tia phòng bị rất nhỏ, hắn không biết Dung Chiêu cùng Vu Hoan xuất hiện ở đây là vì cái gì.

"Nhìn ta làm gì? Ngươi tới tham quan bọn họ chết hay chưa chết hả?" Vu Hoan liếc một cái trừng qua, ngữ khí ác liệt.

Kỳ Nghiêu sửng sốt, sau đó nhanh chóng mở cửa lao, ôm thân ảnh gầy yếu màu đen kia vào trong ngực.

Vu Hoan đẩy Dung Chiêu ra, bĩu môi: "Chém cửa đi."

Dung Chiêu: "..." Hắn biến thành hạ nhân rồi?

Trong lòng không tình nguyện, nên động tác của Dung Chiêu rất chậm, bên kia người đã được Kỳ Nghiêu ôm ra tới, Dung Chiêu mới cọ xát đến cửa lao, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ, kim quang từ đầu ngón tay bắn ra, quấn quanh xiềng xích của cửa lao, xiềng xích liền rơi xuống đất.

Nhưng Hoắc Đạt và Ngụy Nhiên bên trong đều bất động.

"Ngồi chờ chết?" Vu Hoan nhẹ cong khóe môi, nhìn đôi mắt Hoắc Đạt đã bị móc kia, ngữ khí lại thay đổi: "Mau ra đây."

Ngụy Nhiên cười khổ một tiếng, xốc y phục che ở trước mặt hắn xuống: "Bọn ta đi không được, Tiểu Cửu có thể đi ra ngoài là tốt rồi."

Vừa rồi Vu Hoan tưởng hắn quỳ, bây giờ y phục được xốc lên, Vu Hoan mới thấy rõ, hai chân hắn không thấy đâu nữa.

"Tại sao lại như vậy... là ai làm?" Kỳ Nghiêu cũng thấy được tình trạng của Ngụy Nhiên, trong mắt lập tức nổi lên lửa giận.

Hắn không nghĩ đến thời gian trong Ám Đàm không giống với bên ngoài, đã qua hai tháng.

"Kỳ công tử, Tiểu Cửu trông cậy vào ngươi." Ngụy Nhiên khom lưng, nói rất trịnh trọng.

Kỳ Nghiêu không khỏi ôm chặt Khuyết Cửu: "Ta sẽ cứu các ngươi đi ra ngoài."

"Tự bản thân mình còn khó giữ, còn muốn cứu người, ngươi nằm mơ nói mớ đi." Vu Hoan châm chọc nhìn chằm chằm Kỳ Nghiêu.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now