Chương 87: Ấn ký thuộc về ta

1.8K 181 3
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Liên Mặc cho rằng lần này hắn chết là cái chắc, không thể nghi ngờ, không ngờ hắn còn sẽ tỉnh lại. Trên người thỉnh thoảng truyền đến mát lạnh, nói cho hắn biết rằng có người trị liệu cho hắn.

Hắn thử mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là những ngôi sao trên bầu trời đêm, bên cạnh có ánh sáng chiếu đến, nhánh cây được thiêu đốt phát ra âm thanh "đôm đốp".

Ngực có chút nặng, như là bị thứ gì đó đè nặng, hắn sờ sờ, xúc cảm mềm mại trên tay như lông thú.

Ly Cửu?

"Ngươi tỉnh rồi?"

Tiếng nói thanh lãnh của thiếu nữ từ bên cạnh truyền đến, Liên Mặc quay đầu liền hình thấy thiếu nữ ngồi bên cạnh đống lửa, tóc đen đồ đen, chỉ lộ ra một bên mặt.

Nếu nửa khuôn mặt kia không khó coi thì dung mạo đó nhất định là cô nương khuynh quốc khuynh thành.

"Là cô nương đã cứu ta?" Giọng nói của Liên Mặc dịu dàng, lại lộ ra tia nghẹn ngào và mỏi mệt.

Khuyết Cửu lắc đầu: "Không phải."

Liên Mặc ngẩn người, không phải cô nương này cứu mình, thì đó là ai?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Liên Mặc, Khuyết Cửu tiếp tục nói: "Là Vu Hoan cô nương, nàng ấy rất nhanh sẽ quay lại."

Vu Hoan... Bách Lý Vu Hoan?

Lòng Liên Mặc hơi hơi kinh ngạc, sao nàng ấy lại đến đây?

Thấy Khuyết Cửu không có ý muốn tiến lên giúp đỡ, Liên Mặc đành phải tự mình ngồi dậy, kiểm tra Ly Cửu bên cạnh trước, xác định nó chỉ là đang ngủ say mới một lần nữa nhìn về phía Khuyết Cửu.

"Sao Vu Hoan cô nương lại ở đây?"

Khuyết Cửu khảy khảy đống lửa, làm lửa cháy lớn thêm một chút, nhấp môi trầm mặc.

Muốn nàng trả lời như thế nào?

Nói Vu Hoan đến xem dáng dấp ác thu bị phong ấn trưởng thành có bộ dáng gì?

Thấy vậy, Liên Mặc cũng không cố ý tra hỏi nữa, cẩn thận kiểm tra cơ thể mình.

Trừ bỏ linh lực trong cơ thể thiếu thốn thì trên người cũng không có gì đáng lo ngại. Trong mắt cực nhanh cuồn cuộc nhảy lên một tầng màu sắc kỳ lạ, thương thích của hắn, hắn rõ hơn ai hết, không có khả năng hồi phục nhanh như vậy.

Vào lúc nửa đêm Vu Hoan mới trở về, Linh La lung lay đi theo phía sau, trong tay còn kéo một con linh thú còn to hơn nàng.

Khóe miệng Liên Mặc run rẩy, tốt xấu gì cũng là một đứa bé, sai bảo nó thành culi của mình cũng được sao?

"Vu Hoan cô nương." Vu Hoan từ nơi xa đến gần không có ý tứ muốn chào hỏi, Liên Mặc đành phải lên tiếng trước.

Bây giờ Vu Hoan mới nhìn hắn một cái: "Xem ra không có lãng phí."

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ