Chương 43: Vì sao ngươi cố chấp giết nàng ta như vậy

2.5K 211 2
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Dung Chiêu vẫn luôn chú ý đến Vu Hoan, thấy nàng lại lâm vào cái loại thế giới quỷ dị nào đó, hắn không chút suy nghĩ nào, tiến lên đem Vu Hoan kéo vào trong ngực.

Trước mặt công chúng mà bày ra vẻ mặt ân ái.

Vu Hoan sau khi phản ứng lại, lập tức đẩy Dung Chiêu ra, xấu hổ nhìn hắn một cái.

Tại sao gần đây càng ngày càng dễ bị những chuyện này ảnh hưởng đến nhỉ.

"Phong Vân, ngươi muốn làm gì!"

"Đương nhiên là mang con gái nhà ta đi, chẳng lẽ ở lại đây cho các ngươi giết chết sao?"

Phong Vân không màng những người đó ngăn cản mình, gian nan từng bước đến bên người Phong Khuynh Dao.

Nhào lên túm chặt cổ tay Phong Khuynh Dao: "Dao Nhi, chúng ta đi, cha sẽ nghĩ cách cứu con, con đừng sợ."

Phong Khuynh Dao cảm nhận được mình bị xâm phạm, con ngươi trống rỗng lập loè ánh sáng khát máu, trường kiếm vung lên, không chút lưu tình.

Phong Vân sửng sốt, Vu Hoan cũng không biết mình phát điên cái gì, thế nhưng tiến lên kéo Phong Vân ra, mới giúp hắn tránh được một kiếm.

"Vu Hoan cô nương?" Phong Vân ngơ ngác nhìn cô nương bên cạnh mình.

"Ngươi cứ đi lên như vậy, nàng ta sẽ vô thức công kích." Vu Hoan đơn giản giải thích một câu: "Nếu muốn có hiệu quả thì phải tách thanh kiếm kia ra khỏi nàng ta, hiểu không?"

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này sao?" Sở Vân Cẩm tiến lên hai bước, giả nai thành vẻ mặt vô tội.

"Ta không có hứng thú." Vu Hoan bình tĩnh buông Phong Vân ra, ánh mắt vòng qua nàng ta, dừng ở ngoài cửa.

"Nhưng mà..."

Lòng Sở Vân Cẩm mới vừa buông xuống lại nhảy lên, nếu đổi lại mấy ngày trước, nàng ta có thể không kiêng kị gì Vu Hoan, nhưng mà hiện tại, trong lòng đang cảnh cáo nàng ta, bây giờ không thể đối đầu với nữ nhân này.

"Đồ ta muốn có người đưa đến, các ngươi không nhúng tay vào, ta đương nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi."

Vu Hoan vừa nói xong, bên ngoài một trận kêu loạn, không bao lâu sau Diệp Lương Thần mang theo một đám người vọt vào.

Vốn dĩ phòng đã không lớn lại càng thêm nhỏ.

"Không nghĩ đến động tác của các vị nhanh như vậy." Diệp Lương Thần phe phẩy quạt xếp nạm vàng, biểu tình trên mặt lạnh lùng nói không nên lời.

Tầm mắt hắn ở trong phòng tuần tra một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Sở Vân Cẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sở Vân Cẩm, ngươi dám gạt ta."

"Diệp công tử nói nói gì vậy, chúng ta là giao dịch công bằng, sao lại là Vân Cẩm lừa ngươi rồi?" Giọng nói của Sở Vân Cẩm dịu dàng như cũ, đối với sự chất vấn của Diệp Lương Thần không có chút hoảng loạn nào.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now