Chương 145: "Chi chi"

1.7K 130 5
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Ước chừng là hiểu Vu Hoan không hiểu tiếng nó nói, thú nhỏ lập tức gụt hai lỗ tai xuống, ngao ô một tiếng chui vào trong cái hố kia, vùi đầu vào trong tuyết, mông chổng lên Vu Hoan, cái đuôi lông xù xù như có như không phe phẩy.

Vu Hoan: "..." Nháo cái gì thế? Nàng còn chưa tức giận mà!

"Lên." Vu Hoan lại đá một chân tuyết xuống, trực tiếp làm toàn bộ thân hình của thú nhỏ chôn ở bên trong.

"Chi chi chi..." Thú nhỏ rầu rĩ cách tuyết trắng truyền ra.

Vu Hoan nhíu mày, kêu cái quỷ gì?

"Chi chi!"

"Phụt..."

Đệch! Nàng "chi chi" cái rắm á!

Vu Hoan đột nhiên bừng tỉnh, sự tức giận từ đáy lòng dâng lên, quay đầu trừng Dung Chiêu: "Ngươi cười cái gì?"

Dung Chiêu làm mặt nghiêm túc: "Mắc cười."

"Cười một cái nữa xem!" Vu Hoan âm trầm nhếch miệng về phía Dung Chiêu, trong mắt không chút nào che đậy sự tức giận.

Dung Chiêu nghiêm túc lắc đầu: "Không bán nụ cười." Hắn lại không ngu, lại cười, nữ nhân này nhất định chém hắn.

Chẳng qua hình ảnh vừa rồi...

Thật sự rất buồn cười.

Dung Chiêu cố nén ý cười, làm một bộ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm thú nhỏ bị chôn trong tuyết trắng kia.

Vu Hoan: "..." Tâm thần phân liệt?

Thú nhỏ nghe thấy Vu Hoan "chi chi" thì lộ ra cái đầu, thật cẩn thận nhìn nàng, tròng mắt đen bóng, như là được khảm bằng đá quý, đen đến lóa mắt.

Vu Hoan trừng mắt nhìn Dung Chiêu một lát, tức giận ngồi xổm xuống, thô lỗ xách thú nhỏ lên, dùng sức run lắc đánh rớt tuyết trên người nó, sau đó mới ôm nó vào trong ngực.

Thiên Khuyết Kiếm bị vứt bỏ: "..." Chủ nhân lại không yêu nó, chưa thấy qua chủ nhân thực tế như vậy, hu hu hu...

Thiên Khuyết Kiếm ong ong hai tiếng, thấy Vu Hoan không để ý đến nó, giận dỗi bay lên không trung, nó muốn rời nhà trốn đi, hừ!

Vu Hoan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó không hề phản ứng đi vào trong phòng.

Dung Chiêu không biết từ chỗ nào lấy than đốt lửa, căn phòng lạnh băng nháy mắt ấm áp hẳn, Vu Hoan trực tiếp bọc chăn ngồi trên giường, cùng thú nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.

"Phát hiện ở bên kia." Dung Chiêu đưa đồ vật trong tay cho Vu Hoan.

Vu Hoan nhìn tay Dung Chiêu, vươn cổ ra xem, ấn đường Dung Chiêu nhảy nhảy: "Tay đâu?"

"Không có." Vu Hoan trả lời thật sự trôi chảy: "Lấy lại đây một chút."

Dung Chiêu: "..." Cùng một nữ nhân có tam quan bất chính này nói đạo lý cái gì đây?

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang