Chương 114: Rất nhanh ta sẽ đuổi kịp

1.6K 142 1
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Ngay khi Kỳ Nghiêu vừa mới đưa Dung Chiêu đến một sơn động, sắc trời bên ngoài đột nhiên đen kịt, không thấy một chút ánh sáng nào, duỗi tay không thấy năm ngón.

Kỳ Nghiêu ở trong sơn động sờ loạn một chút, một đống lửa nho nhỏ mới được thắp lên, chiếu sáng sơn động nhỏ hẹp. Hắn đứng dậy đi về phía cửa động, dùng lá cây bên cạnh chất đống lên che lại cửa động.

Trong sơn động rất sạch sẽ, Dung Chiêu ôm Vu Hoan nhích vào phía bên trong một chút, nhẹ buông nàng ra, lại cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của nàng một chút.

Dư quang của Kỳ Nghiêu vẫn luôn chú ý đến động tác của Dung Chiêu, nhìn thấy Dung Chiêu cẩn thận đối đãi với Vu Hoan như vậy, trong lòng hơi có chút chua xót.

"Buổi tối ở đây rất nguy hiểm, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, ta canh cho." Kỳ Nghiêu vừa thêm củi vào trong đống lửa vừa nói với Dung Chiêu.

"Không cần." Hắn không cần nghỉ ngơi.

Bị cự tuyệt không chút tình cảm, Kỳ Nghiêu cũng không giận, chỉ yên lặng đi đến bên cửa động, ngồi xuống, tầm mắt xuyên qua những cây lá khô nhìn ra bên ngoài.

Dung Chiêu không rõ ý vị nhìn Kỳ Nghiêu hồi lâu.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm rú, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này chấn động đến núi đá đều phải run rẩy.

Âm thanh kia kéo dài trong khoảng thời gian rất dài, Kỳ Nghiêu như đã quen với âm thanh đó, dựa vào cửa động thế mà ngủ mất rồi. Cho đến nay hắn đều ở một mình cho nên căn bản không dám ngủ, hiện tại thật vất vả mới có người đến, cũng mặc kệ đối phương có xuống tay với mình hay không, ngủ một giấc thật ngon đã.

Dung Chiêu là Kiếm Linh, quả thật không cần nghỉ ngơi, hắn thử khôi phục thần lực, nhưng mặc kệ hắn cố gắng đến đâu, đều không thể ngưng tụ được thần lực.

"Grừuuuu..." Âm thanh gào rú của linh thú đột nhiên lớn lên, như là đang gầm ở bên tai vậy.

Kỳ Nghiêu bị âm thanh kia đánh thức, thân hình nhanh chóng đứng lên, vén một cái khe hở, thám thính mọi vật xung quanh ngoài cửa động.

"Không ổn rồi." Kỳ Nghiêu vội vàng trở về trong động, thuần thục dập tắt đống lửa: "Linh thú phát hiện ra chỗ này, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi. Ngươi... ôm nàng ấy không thành vấn đề chứ?"

Dung Chiêu nhìn Vu Hoan, hơi hơi gật đầu, ý bảo bản thân hắn không thành vấn đề.

Ngay khi Kỳ Nghiêu dập tắt hết đống lửa, bên trong sơn động cùng với bên ngoài hoàn toàn dung hợp vào nhau, đen kịt một mảnh.

Kỳ Nghiêu làm ra một ít tiếng vang, ý bảo Dung Chiêu đuổi theo.

Sơn động này là một hòn đá lõm trong núi, dưới chân đương nhiên toàn là đá vụn, Dung Chiêu ôm Vu Hoan, còn phải phân biệt vị trí của Kỳ Nghiêu, cho nên đi có chút chậm.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now