Chương 115: Ở đây không có Khuyết Cửu

1.6K 149 5
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Đưa ta quay lại." Đây là câu duy nhất Vu Hoan phản ứng lại Kỳ Nghiêu.

"Ngươi điên rồi, cho dù ngươi quay lại cũng không nhất định sẽ tìm được hắn." Kỳ Nghiêu lớn tiếng khuyên nhủ Vu Hoan, hắn thật vất vả mới đưa theo nàng tránh được sự đuổi bắt của linh thú, hiện tại còn muốn quay lại.

Vu Hoan mắt lạnh liếc Kỳ Nghiêu một cái, sắc mặt lạnh đến độ muốn kết băng.

Kỳ Nghiêu thở dài: "Được rồi, tùy ngươi vậy!" Nếu đổi thành Khuyết Cửu hắn cũng sữ không màng tất cả quay lại.

Kỳ Nghiêu đưa Vu Hoan đi mất hai ngày, mới quay về nơi lúc trước đó, nhưng ngoại trừ thi cốt và vết máu của linh thú đầy đất, căn bản không còn bất cứ tung tích của người nào.

Kỳ Nghiêu tựa như bị thi cốt đầy đất của linh thú chấn kinh đến rồi, hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục lại tinh thần.

Vu Hoan bình ổn hơi thở nhìn trong thi cốt vài lần, không nhìn thấy Dung Chiêu, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bực bội. Dung Chiêu không trả lời mình, hoặc là do bị thương nặng, hoặc có thể là do nơi đây đã che chắn lực lượng của khế ước rồi.

"Vậy mà hắn có thể giết nhiều linh thú như vậy." Âm thanh cảm khái của Kỳ Nghiêu nổ tung bên tai Vu Hoan, đột nhiên Vu Hoan giật mình một cái.

Vu Hoan nhìn về phía dưới chân linh thú, ánh mắt hơi lạnh, linh thú đó không phải do Dung Chiêu giết.

Linh thú đó chết tương đối thảm thiết, cơ hồ không có một con linh thú nào hoàn hảo, không phải thủ pháp của Dung Chiêu.

"Ở đây còn có người khác." Vu Hoan khẳng định đưa ra câu kết luận, có người đưa Dung Chiêu đi.

"Không thể nào..." Kỳ Nghiêu nói một nửa liền im bặt không nói nữa, người tiến vào Ám Đàm cũng không thiếu, nhưng chưa từng có ai có thể ra ngoài, nếu hắn có thể sống an ổn bên trong thì ở đây có người cũng không kỳ lạ.

Vu Hoan xem xét xung quanh, nhìn ngọn núi cao bên cạnh, không chút suy nghĩ đi đến. Kỳ Nghiêu chần chờ, cuối cùng vẫn nhanh nhẹn đi theo, hai người đỡ hơn một người.

Vu Hoan bò đến đỉnh núi, sức lực toàn thân đã hao hết toàn bộ, nằm liệt dưới đất, nhìn người thở giống nàng còn có Kỳ Nghiêu kế bên, có chút kỳ quái hỏi: "Ngươi là ai thế?"

Kỳ Nghiêu: "..." Hắn chưa nói hắn là ai sao?

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vu Hoan, hoàn toàn không giống như đang nói giỡn.

Có lẽ là do nàng quá lo lắng cho công tử kia, cho nên mới không chú ý đến mình.

Trong lòng Kỳ Nghiêu an ủi bản thân một trận, lại lần nữa trịnh trọng giới thiệu bản thân mình cho Vu Hoan.

Vu Hoan nghe xong chỉ lộ ra một biểu cảm mà Kỳ Nghiêu xem không hiểu, tựa như trào phúng lại giống như thương hại?

Vu Hoan dời tầm mắt khỏi Kỳ Nghiêu, nhìn về phía xa, từ trên núi có thể nhìn thấy nơi rất xa, những hòn đá nhỏ lởm chởm xây thành những ngọn núi nhỏ trên đồng cỏ.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ