Chương 130: Ông nội trẻ tuổi như vậy

1.7K 143 3
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Yến Hồng Thiên nhận được tin tức, người vây công Vu Hoan toàn bộ gặp nạn, không một người nào có thể may mắn thoát khỏi, lập tức nổi trận lôi đình.

Tiểu nha đầu kia căn bản không có năng lực giết chết nhiều người như vậy, là ai đang giúp nàng ta?

"Thành chủ, thuộc hạ đã nhìn thấy những thi thể đó, đều có một miệng vết thương, một dao mất mạng, không phải người thường có thể làm ra được." A Thiên đứng ở phía dưới, cung kính bẩm báo tin tức mới thu thập được.

"Một dao trí mạng..." Yến Hồng Thiên đỏ ngầu hai mắt, nhắc đi nhắc lại bốn chữ này.

Người trong Hắc Ma Thành có thể một đao trí mạng có được mấy người?

"Ngươi nói thời điểm ngươi phát hiện ra hai người bọn họ là ở đâu?" Yến Hồng Thiên đột nhiên đứng lên: "Có phải ở đường sông phụ cận thành bắc không?"

A Thiên suy nghĩ một lát mới nói: "Đúng vậy, theo lần đầu tiên của đội tuần vệ Bằng Ưng báo cáo chính là ở bên kia."

"Là hắn, trước kia ta đã biết không nên tha cho hắn." Yến Hồng Thiên lẩm bẩm thất thanh nhắc mãi, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "A Thiên, mau đi chuẩn bị, ta muốn đi Ánh Nguyệt Nhai!"

"Ánh Nguyệt Nhai?" Nơi đó không phải bị bích rồi sao? Đường sông căn bản qua không được mà!

"Đúng không sai, Ánh Nguyệt Nhai, mang theo băng quan của nàng ấy, đi Ánh Nguyệt Nhai!" Yến Hồng Thiên đi qua đi lại.

___

Thời điểm Vu Hoan lại lần nữa trở lại bên dòng sông, mặt trời đã gần lặn về phía tây, dựa theo múi giờ bên ngoài, chắc bây giờ là giờ Mùi*.

(Giờ mùi: Từ 13 giờ đến15 giờ xế trưa)

Nếu dựa theo tốc độ này, cũng chính là nguyên một ngày sẽ kéo thành ba ngày, một canh giờ tương đương với ba canh giờ.

Tô Ninh thấy Vu Hoan xuất hiện, quan sát một lát, xác định phía sau nàng không có người mới từ trong bụi cỏ đi ra: "Ta còn tưởng rằng ngươi không về được chứ! Đi nhanh đi, thời gian không còn nhiều lắm!"

Tô Ninh như ngựa quen đường cũ nhổ neo, thuyền nhỏ thâm nhập vào trong dòng sông được rừng rậm che đậy kia, ánh sáng bị tối sầm không ít, chỉ có một chút ánh nắng loang lổ từ những kẻ lá chiếu xuống, chiếu sáng đến trong mặt nước sông lóng lánh.

Vu Hoan ngồi ở đầu thuyền, chống cằm nhìn mặt nước, trong tay nhéo nhéo Long Tuyền.

Dung Chiêu đứng phía trước nàng, rũ mắt nhìn nàng chăm chú, bắt đầu từ khi nào, mình quan tâm đến nàng thế?

Hắn chỉ là một Kiếm Linh, không có tim, không nên sinh ra cảm tình như thế.

Không khí có chút nặng nề, Tô Ninh không chịu đựng nổi, nàng thử mở miệng: "Các ngươi là từ đâu của bên ngoài tiến vào thế? Ông nội ta nói thế giới bên ngoài rất lớn, là cái dạng nào thế?"

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now