Chương 104: Thế mà tự bạo thăng cấp

1.7K 147 17
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Kỳ Tiễn có thể cảm nhận được sức mạnh trên người mình đang không ngừng tăng lên, sức mạnh cường đại chậm rãi hội tụ trong cơ thể hắn, các giác quan cũng so với lúc trước càng rõ ràng hơn.

Hơi thở cường hãn từ trên người hắn quét ngang mà ra, người xung quanh đều bị đánh bay ngã trái ngã phải.

"Ha ha ha ha ha... đây là sức mạnh của Thánh Chủ." Kỳ Tiễn nhìn đôi tay của mình, trước mắt mừng như điên.

Thánh Chủ!

Trên đại lục Huyễn Nguyệt, biết tên cũng chỉ có ba người. Hắn cũng không tin, hiện giờ thân là Thánh Chủ, còn đánh không lại tiểu nha đầu này sao?

Vu Hoan nắm chặt Thiên Khuyết Kiếm, cánh môi nhẹ nhấp.

Thánh Chủ...

Thật đúng là có chút khó giải quyết.

Phải biết rằng Bán Thánh với Thánh Chủ khác biệt rất lớn, người trước giống như một đứa trẻ mới chào đời thậm chí còn chưa thể tự bảo vệ mình, người sau lại giống chí tôn cường giả thành danh nhiều năm.

"Đừng cậy mạnh, để ta." Giọng nói của Dung Chiêu vang lên trong lòng Vu Hoan.

Thân hình Vu Hoan khẽ nhúc nhích, nhưng không có đi xuống, mà vô sỉ nói với Dung Chiêu: "Chúng ta cùng nhau lên."

Dung Chiêu im lặng, đặt Khuyết Cửu xuống bên cạnh, ôm thú nhỏ vào trong người nàng, giọng nói lạnh lùng: "Nhìn nàng ta."

Thú nhỏ ngao ngô một tiếng, nhảy nhảy, đi vòng quanh Khuyết Cửu, cái đuôi ngắn ngủn, lông xù xù lắc qua lắc lại.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu nói chuyện đương nhiên Kỳ Tiễn không biết, nhưng mà nhìn thấy Dung Chiêu phi thân đến bên cạnh Vu Hoan, thái độ không cần nói cũng biết.

Sắc mặt của Kỳ Tiễn lập tức đen lại: "Các ngươi đây là muốn hai đánh một?"

Vu Hoan nhướng mày, không biết xấu hổ nói: "Hai đánh một thì làm sao? Nếu không phải hiện tại bên người ta không có ai, ta càng muốn tập thể đánh ngươi!"

Nghe giọng điệu kiêu ngạo vô sỉ này, quả thật không thể nhịn!

Hai đánh một hắn sẽ sợ à? Bây giờ hắn là Thánh Chủ!

Bóp chết hai con châu chấu không biết trời cao đất dày này không phải dễ như trở bàn tay sao?

Kỳ Tiễn nghĩ đến điều đó, cũng mặc kệ bọn họ có bao nhiêu người, bàn tay nhẹ nâng, phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt của linh lực như nước sông cuồn cuộn, tập trung trước người hắn, mênh mông mãnh liệt hướng về phía Vu Hoan cùng Dung Chiêu.

Thân ảnh của Vu Hoan nhảy lên, kéo ra một đường kim quang tàn ảnh. Dung Chiêu đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, linh lực tùy ý quét đến.

"Phanh..."

"Ầm..."

Kỳ Tiễn kịp thời lấy binh khí của mình ra, chặn lại mũi kiếm trên đỉnh đầu.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now