Chương 154: Trần trụi uy hiếp

1.6K 137 1
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Khuyết Cửu vừa mới khôi phục lại hình người, từ lùm cây bên cạnh xuất hiện một đoàn người.

Kỳ Nghiêu bò dậy, ôm Khuyết Cửu vào trong lòng, Khuyết Cửu dường như cũng đã thích ứng chuyện từ người biến thành chim, từ chim biến thành người, được Kỳ Nghiêu ôm vào trong lòng cũng không có phản ứng dư thừa gì.

Vu Hoan nhìn thấy một cô nương một thân váy trắng, tiên khí bức người, đứng kế bên nàng ta là một nam nhân y phục màu đen.

Hai người này không hề xa lạ, là Đông Phương Cảnh và Sở Vân Cẩm.

Hai người này lại ở bên nhau sao? Thật đúng là ngoài ý muốn!

"Bách Lý Vu Hoan!"

"Bách Lý Vu Hoan!"

Đệch, gọi tên ông cũng ăn ý như vậy!

Biểu cảm hai người cũng không khác nhau là mấy, phẫn nộ căm hận chiếm đa số. Nhưng mà Đông Phương Cảnh lại như có gì đó cố kỵ, trước hết là kinh ngạc, sau lại cau mày đánh giá một lát, thân thể dịch chuyển sáng bên cạnh, một bộ dáng không muốn dính dáng vào.

Sở Vân Cẩm nhìn động tác của Đông Phương Cảnh, mày liễu cũng hơi chau lại.

Mà người phía sau họ, nghe thấy tên Bách Lý Vu Hoan, liền lộ ra thần sắc phức tạp thay đổi liên tục, có ngạc nhiên, có chán ghét, có khinh thường, cũng có căm hận.

Tô Tú từ lúc Sở Vân Cẩm xuất hiện, sắc mặt liền âm u, ánh mắt nhìn nàng ta như hận không thể giết nàng ta ngay lập tức.

Ngay từ đầu Sở Vân Cẩm không chú ý đến Tô Tú, nhưng bị ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm, sao Sở Vân Cẩm không cảm giác được, nàng ta hơi hơi nghiêng đầu, thấy rõ khuôn mặt của Tô Tú, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, vậy mà Tô Tú còn sống, lại còn đứng bên cạnh Bách Lý Vu Hoan!

Nghĩ đến chuyện mình làm, trong lòng Sở Vân Cẩm lo lắng, nghĩ nghĩ nên tìm một cơ hội diệt trừ nha đầu này.

"Các vị đến đón tiếp ta sao?" Vu Hoan ăn vạ trong lòng Dung Chiêu như cũ, cười ngâm ngâm mở miệng: "Thật ngại quá, tuy rằng thân phận của ta tôn quý hơn các ngươi nhiều, nhưng mà các ngươi nhiều người đột nhiên lao tới như vậy, dọa đến ta nha!"

"Chi chi chi!" Đúng thế, dọa đến nó!

Thú nhỏ phối hợp ra tiếng, nhưng người ở đây chẳng nghe hiểu nó nói cái gì.

Người đối diện có chút ngốc, ước chừng không nghĩ đến đại ma dầu trong lời đồn kia sẽ không biết xấu hổ, độ vô sỉ đến một tầm cao mới như vậy.

Trong lòng Sở Vân Cẩm hận chết Vu Hoan, nhưng trên mặt lại giả bộ phong khinh vân đạm bộ dáng tiên nữ, không đáp mà hỏi lại: "Bách Lý cô nương, vừa rồi ngươi có thấy một con chim màu xanh lá không?"

"Thấy là thấy thế nào? Không thấy lại làm sao?" Nữ nhân này thật sự càng ngày càng có kiên nhẫn nha, lúc trước nhìn thấy mình ít nhất sẽ lộ ra một tia cảm xúc, nhưng mà hiện tại nàng hoàn toàn nhìn không ra nàng ta đang hận mình.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now