Chương 150: Mục đích của ta chưa từng thay đổi

1.7K 135 12
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Nhìn thiếu nữ trước mắt đang băng bó vết thương cho mình, tiểu cô nương còn có chút mê mang, vừa rồi nàng rõ ràng không muốn cứu mình, sao mới vừa đảo mắt đã cứu mình thế?

"Ta biết ta lớn lên xinh đẹp, nhưng mà ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, mỹ mạo của ta không thể làm thương thế của ngươi khỏe lên được." Vu Hoan băng bó lại nút thắt cuối cùng, ngữ khí kiêu ngạo tự luyến.

Tiểu cô nương giật giật khóe miệng, trong đầu không khỏi xẹt qua cảnh tượng lúc nãy nàng cứu mình.

Nàng nhảy đến trên boong thuyền, thần sắc khinh miệt nhìn mình, mở miệng câu đầu tiên chính là: "Như vậy còn chưa có chết, mạng thật lớn, chẳng qua là do gặp được ta, mạng còn lớn hơn nữa."

Nghe một chút, đây là nhân tài nơi nào mới có thể nói ra được như vậy?

"Cái kia, cảm ơn cô nương. Ta tên là... Tô Tú, xin hỏi ân nhân..." Mặc kệ thế nào, nữ tử này đã cứu mình.

"Vu Hoan."

Vu Hoan nhìn sắc mặt Tô Tú, cũng không có gì thay đổi, giống như chưa từng nghe qua tên của nàng.

"Cô nương, uống thuốc đi!" Kỳ Nghiêu từ bên ngoài tiến vào, bưng theo một chén thuốc đen tuyền.

Đây là chén thuốc từ dược thảo trên người Kỳ Nghiêu, cứu Khuyết Cửu không được nhưng vết thương trên người Tô Tú hoàn toàn không thành vấn đề.

"Cảm ơn." Tô Tú nhân lấy chén thuốc, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Kỳ Nghiêu cũng không ở chỗ này lâu, đưa thuốc liền đi ra ngoài, Kỳ Nghiêu vừa mới ra ngoài, Dung Chiêu liền đi vào, trên tay còn xách theo thú nhỏ bốn chân đang cào loạn.

Tô Tú vừa nhìn thấy Dung Chiêu, sắc mặt tái nhợt liền xuất hiện một tia đỏ ửng mất tự nhiên.

Công tử tuyệt sắc như vậy, nàng ta lần đầu tiên được gặp, tim không khỏi đập nhanh hơn vài phần.

Nhưng mà dư quanh của nàng ta quét đến Vu Hoan, tia đỏ ửng trên mặt dần dần lui xuống, dịu dàng gật đầu với Dung Chiêu.

Dung Chiêu cũng không nhìn Tô Tú, trực tiếp ném thú nhỏ vào trong lòng Vu Hoan: "Tự ôm đi."

"Chi chi chi chi chi chi!" Âm thanh của thú nhỏ có chút kích động, ở trong ngực Vu Hoan dùng sức cọ.

Dung Chiêu híp mắt, duỗi tay xách thú nhỏ lên, hừ một tiếng ra khỏi khoang thuyền.

Một chữ cũng chưa nói Vu Hoan: "..." Có bệnh à!

"Vu Hoan, hắn... có quan hệ gì với ngươi?" Tô Tú hỏi thật cẩn thận.

Vu Hoan nhướng mày: "Ngươi thích hắn?"

Tô Tú không có sự ngượng ngùng bình thường của cô nương, mà tự nhiên hào phóng gật đầu.

Đối với hành vi của Tô Tú như vậy, nhưng thật ra khiến Vu Hoan nhìn bằng con mắt khác, nhưng ngữ khí vẫn ác liệt như cũ: "Vậy ngươi đừng mơ nữa, hắn là của ta, đừng vọng tưởng."

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ