Chương 164: Nhìn người ta đi chịu chết

1.7K 126 5
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Aiyo, xem ra ta không thể để các ngươi ra ngoài nha!" Một tiếng nói nhẹ nhàng đột nhiên thay đổi hương vị, âm trầm quỷ dị thêm vài phần: "Không bằng hiện tại ta giết chết các ngươi!"

"Ngươi dám? Biết bọn ta là ai không?" Đội trưởng giận tím mặt.

Vu Hoan âm trầm cười vài tiếng: "Có cái gì không dám? Ở bên ngoài có thế lực lớn thế nào, ở đây lại không có ai, ngay cả khi ta giết các ngươi thì ai biết là do ta giết?"

Khuyết Cửu xấu hổ, lời này dường như là lời kịch của kẻ không chuyện ác nào không làm trên gian hồ mà!

Đội trưởng kia hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm đó, theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng ở đây chỉ có mấy người bọn họ.

Vu Hoan duỗi tay rút Thiên Khuyết Kiếm ra, làm màu tiến lên hai bước.

"Đừng... Đứng lại..."

Vu Hoan nhướng mày, nhìn đối phương rõ ràng đã luống cuống: "Sao? Ngươi cầu xin ta?"

Đội trưởng: "..." Xin cái rắm!

"Sở cô nương, phía trước là điểm cuối."

"Cuối cùng cũng đã đến cuối, cánh rừng này thật đáng sợ!"

Âm thanh ồn ào lại lần nữa vang lên trong cánh rừng, Vu Hoan mặt không đổi sắc ôm Thiên Khuyết Kiếm vào trong ngực, lui về bên cạnh bọn người Khuyết Cửu.

Sở Vân Cẩm được người trước người sau bảo vệ xuất hiện, một thân váy trắng tiên nữ bay bay, người xung quanh đều có chút chật vật, duy nhất chỉ có Sở Vân Cẩm, không có gì khác biệt so với lúc mới đi vào.

"Ồ, có người." Nghi hoặc hô nhỏ một tiếng, sau đó cất cao âm lượng: "Là đại ma đầu Bách Lý Vu Hoan."

Hơn hai mươi người tạo thành một đội ngũ, trực tiếp bảo vệ Sở Vân Cẩm ở giữa, động tác tầm mắt nhất trí nhìn Vu Hoan.

Vô cùng nhất trí!

Giống như Vu Hoan sẽ đi lên giết Sở Vân Cẩm vậy.

Vu Hoan xuyên thấu qua đám người nhìn Sở Vân Cẩm, cũng không biết Sở Vân Cẩm có thể giáo huấn các loại giả thiết kỳ quái gì, lại có thể khiến Vu Hoan vừa xuất hiện thì bọn họ liền nghĩ muốn bảo vệ nàng ta.

"Bách Lý Vu Hoan, tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn làm cái gì?"

"Sở cô nương lương thiện, sẽ không làm gì ngươi. Nhưng mà bọn ta không giống vậy, nếu ngươi dám làm cái gì, tuyệt đối sẽ khiến ngươi hối hận vì đã đến thế giới này!"

Vu Hoan không kiên nhẫn sờ sờ gương mặt, trước mặt bao nhiêu người làm màu lấy thú nhỏ ra.

"Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?" Uy lực của thú nhỏ này bọn họ đã chứng kiến, bị nó đạp một phát là trực tiếp bị phế.

Vu Hoan nhếch miệng cười nhạt: "Ta thử xem xem một lần có thể đạp chết bao nhiêu người."

Nói xong, thú nhỏ đã bị vứt ra ngoài, thân thể tròn tròn tuyết trắng ở trên không trung quay cuồng một vòng, rơi vào trong đám người kia.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ