Chương 179: Mộ đám rắn tinh bị bệnh

1.8K 140 2
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan lôi kéo Dung Chiêu không ngừng lui về sau, thẳng đến đụng vào bên cạnh sơn cốc mới dừng lại.

Mà 'cỏ rắn' bên kia đã trở nên vô cùng táo bạo, vặn vẹo thân hình như tảo biển, linh lực từ trong miệng chúng nó một đường rồi một đường nhổ ra, như nhánh đậu phun về phía bọn họ.

Cố định thân hình của chúng nó là một cái bục, khi chúng nó lôi kéo như vậy, cái bục kia cũng đong đưa theo.

Ở giữa cái bục có chút khe hở, một ánh sáng chiết xạ lên thân hình của chúng nó, lại bởi vì chúng nó vặn vẹo, nhanh chóng biến mất không thấy.

Động tác Vu Hoan dừng lại, đó là...

"Giết chúng nó." Vu Hoan quay đầu nói với Dung Chiêu.

Dung Chiêu cau mày, nếu chúng nó thật sự là ác linh, Sáng Thế Thần cũng không có cách giết chết chúng nó, bọn họ làm sao có thể giết được chúng nó?

Không đợi Dung Chiêu trả lời, Vu Hoan đã trực tiếp vọt lên, Dung Chiêu đen mặt, cũng không thể không đi theo sau, phối hợp với Vu Hoan.

Vu Hoan ỷ vào chúng nó không thể tự do di chuyển, muốn tấn công từ xa.

Nhưng mà khi linh lực đánh vào chúng nó, ngoại trừ khiến chúng nó vang lên âm thanh 'tê tê' ra thì cũng không có hiệu quả gì.

"Cũng không được?" Vu Hoan nhìn Thiên Khuyết Kiếm, vẻ mặt ghét bỏ, sao lại vô dụng chứ?

Ném Thiên Khuyết Kiếm xuống, Vu Hoan lấy Long Tuyền ra.

Long Tuyền vừa ra, bên kia đột nhiên an tĩnh quỷ dị xuống, chín đôi mắt thẳng căm căm nhìn chằm chằm Long Tuyền.

Sau đó đột nhiên giống như bị điên nhảy loạn lên, nếu không phải dài thô tráng thì giống vải lụa ở trong không trung khiêu vũ rực rỡ vậy.

Vu Hoan cầm Long Tuyền, nhìn một màn quỷ dị trước mặt, có chút không thể nào xuống tay được.

Này mẹ nó là một đám rắn tinh bị bệnh sao?

Vu Hoan đứng ở chỗ cao, dễ dàng nhìn thấy cái đuôi của chúng nó thông thẳng đến vị trí trung tâm, nơi đó có một viên hạt châu màu xám nhạt.

Quả nhiên là nó!

Trong lòng Vu Hoan vui sướng một trận, đây gọi là cái gì?

Đi mòn giày chẳng tìm thấy, đến khi đạt được thì chẳng tốn công!

Nhìn thấy thứ mình muốn tìm, Vu Hoan như được tiêm máu gà, bay về phía rắn tinh còn đang nhảy loạn bên kia.

Long Tuyền chém lên, màu đen tràn ra, nháy mắt ngưng tụ thành lưỡi dao màu đen sắc bén, phụt phụt bắn vào trên rắn tinh.

Nhưng mà, cũng không có tác dụng, lưỡi dao tiếp xúc với rắn tinh liền tiêu tán thành sương đen, biến mất trong không khí.

"Tê tê!!" Một đầu rắn tinh nhào qua Vu Hoan.

Vu Hoan còn đang thất thần trong đòn tấn công của Long Tuyền vậy mà vô dụng, một chút phân tâm bị một đầu rắn tinh đụng vào.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhOnde histórias criam vida. Descubra agora