Chương 166: Thả Dung Chiêu ra đánh nhau

1.7K 142 4
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.

Chuyện Sở Vân Cẩm làm gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu bị bọn họ biết được, hình tượng mà nàng ta vất vả xây dựng sẽ bị hủy hoại không nói, còn sẽ bị cô lập. Sau khi rời khỏi đây, khẳng định cũng sẽ bị người trên đại lục biết.

Cảm nhận được tầm mắt đầy hoài nghi mơ hồ xung quanh bắn tới, trong lòng Sở Vân Cẩm căm hận.

Ổn định tinh thần, Sở Vân Cẩm mỉm cười nhìn xung quanh: "Chuyện này mọi người đều có hiềm nghi, ta giải thích một chút cũng là để tránh người khác vu oan hãm hại."

'Người khác' này, trong tối ngoài sáng đều là Vu Hoan.

Chuyện của Sở Vân Cẩm làm trong Phong Tuyết Thành cùng Từ An Thành, bọn họ đều biết đến, hơn nữa nghe nói Sở Vân Cẩm là người của Lâm Châu Sở gia, đương nhiên bọn họ ít nhiều tin tưởng Sở Vân Cẩm hơn.

Ánh mắt hoài nghi cùng phẫn nộ lại sôi nổi hướng về phía Vu Hoan, đại ma đầu này đúng là giảo hoạt, vừa rồi thiếu chút nữa đã đem lực chú ý của bọn họ lên người Kỳ gia, lần này lại đem lực chú ý chuyển đến trên người Sở Vân Cẩm.

Những lời này Vu Hoan chẳng qua đều là thuận miệng nói, nhưng mà trong lòng bọn họ có quỷ, còn trách nàng?

Vu Hoan cảm thấy mình thật sự rất oan uổng, chuyện xấu đều là của nàng, chuyện tốt đều là của người khác.

Nhận thức được điều này, Vu Hoan cũng không muốn cùng đám cặn bã này nói chuyện nữa, mặc kệ nói thế nào thì cái nồi này, nàng bị định rồi.

Vu Hoan không thèm để ý xua xua tay: "Vậy xem như là ta làm đi, nhưng mà..." Cố ý kéo dài âm thanh: "Các ngươi có thể làm gì ta? Giết ta sao? Những người các ngươi giống như không có cái bản lĩnh kia nha!"

Bị khiêu khích liên tiếp như vậy, tất nhiên có người không bình tĩnh nổi nữa, vài thân ảnh xông thẳng đến Vu Hoan.

Thân hình Vu Hoan chợt lóe, tránh đi chiêu thứ nhất, Khuyết Cửu cùng Kỳ Nghiêu đồng thời ra tay, cản lại hai người, nhưng còn có hai người hướng về phía Vu Hoan chạy đến.

"Dung Chiêu, mau ra đây đánh nhau." Vu Hoan vừa lui về sau, vừa gọi Dung Chiêu trong lòng.

Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, bây giờ hắn còn tức giận, không muốn đánh nhau.

Vu Hoan: "..." Tính tình nháo lâu như vậy, đủ rồi nha!

Đã nói sau này đánh nhau sẽ là hắn ra tay đâu?

Vu Hoan như gọi hồn kêu hồi lâu, Dung Chiêu cũng không thèm ra, Vu Hoan giận dỗi, đột nhiên liền đứng bất động, trơ mắt nhìn người bên kia xông đến.

Hai người kia vui vẻ, dám đứng bất động, vậy đừng trách bọn họ.

Mắt thấy bàn tay mang theo linh lực chụp trên người mình, bên hông đột nhiên căng chặt, hơi thở quen thuộc thổi quét đến.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now