Chương 51: Có đi mà không có về

2.3K 190 3
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Đối với người dại dột mà còn có thể tươi mát thoát tục như vậy, Vu Hoan chỉ có thể yên lặng dựng cho Linh La ngón tay cái.

"Không biết Thiên Khuyết Kiếm có thể phá được hay không..."

Nó chính là Sáng Thế Chi Kiếm, chém một cái không gian chắc là không thành vấn đề nhỉ?

"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói Vu Hoan quá nhỏ, Linh La không có nghe rõ, theo bản năng hỏi lại một câu.

"Có lẽ chúng ta có cách đi ra ngoài." Vu Hoan từ trên mặt đất nhảy bật dậy, vẫy vẫy tay về phía Dung Chiêu, ý bảo hắn lại đây.

"Mỹ nhân này lớn lên cũng thật đẹp." Linh La ở bên cạnh trồng hoa si.

Vu Hoan trợn trắng mắt: "Mắt ngươi mù rồi hả?! Hắn như vậy cũng có thể kêu mỹ nhân?"

"Hắn như vậy không gọi mỹ nhân, chẳng lẽ ngươi như vậy kêu mỹ nhân?"

Mỹ nhân này rõ ràng vô cùng đẹp, nàng mới không phải mắt mù, Vu Hoan mới mắt mù.

"..." Vu Hoan giận, nàng như vậy thì sao lại không thể gọi là mỹ nhân.

Tiểu gia Bích Ngọc thì không đẹp sao?

Thanh thuần đáng yêu cũng không đẹp sao?

Một đứa bị bệnh mù nhận mặt thời kì cuối thì làm sao biết bản thân mình là tiểu gia Bích Ngọc? Thanh thuần đáng yêu? Thật là không biết xấu hổ.

Khi Dung Chiêu đi đến, liền nhìn thấy vẻ mặt Vu Hoan như ăn phải phân, ánh mắt nhìn hắn giống như hận không thể chọc ra một lỗ thủng trên mặt hắn.

Dung Chiêu mù mờ, hắn đã cách xa đến như vậy rồi, sao lại chọc tới nàng nữa?

Vu Hoan thô lỗ nhét Thiên Khuyết Kiếm vào trong lòng Dung Chiêu.

"Phá."

Phá? Phá cái gì?

Dung Chiêu có chỗ phản ứng không kịp.

Linh La chỉ chỉ không trung: "Ý của nàng ấy chắc là bảo huynh phá cái không gian này ra."

Phá không gian này?

Thiên Khuyết Kiếm...

Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên một tia sáng tỏ, Thiên Khuyết Kiếm là Sáng Thế Chi Kiếm, không có đồ vật nào nó phá không nổi.

Dung Chiêu lại nhìn Vu Hoan vẫn nhìn chòng chọc mình như cũ, trong lòng phiền muộn, sao mà tính tình của nữ nhân này càng lúc càng lớn.

"Chờ một chút." Vu Hoan đột nhiên gọi Dung Chiêu chuẩn bị đi chém không gian lại.

"Loli, theo như ngươi nói, nếu bọn ta huỷ không gian này, ngươi sẽ đưa Kinh Tà Đao cho bọn ta?"

Linh La hoa si nháy mắt biến mất: "Lúc trước ta lấy Kinh Tà Đao chẳng qua là không muốn có người lấy nó luyện chế thành ma khí, nếu các ngươi không phải người của bọn họ, ta mới lười quản đến, ta rất bận."

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now