Chương 125: Nàng ấy còn đang đợi ta

1.6K 139 2
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Vu Hoan cô nương, đây là lệnh bài ra khỏi thành. Vị công tử kia ở bên trong, các ngươi đi theo thông đạo ở bên trong, sẽ có thể ra được phủ thành chủ." Nha hoàn đưa một cái lệnh bài giao cho Vu Hoan.

Vu Hoan nhìn thông đạo phía sau kệ sách: "Cám ơn." Sau đó đầu cũng không quay lại đi vào thông đạo.

Thông đạo này rất hẹp, tua sửa rất thô ráp, trên vách tường châm vài ngọn lửa, miễn cưỡng có thể thấy đường dưới chân.

Thông đạo cũng không có lối rẽ, Vu Hoan đi thẳng một đường liền thấy một thạch thất tương đối trống trải, bên ngoài thạch thất treo một tấm màn mỏng, ánh sáng bên trong so với bên ngoài sáng hơn rất nhiều.

Vu Hoan có thể tưởng tượng được một thân ảnh thon dài nằm ở bên trong.

"Vu Hoan."

Giọng nói thanh lãnh của Dung Chiêu vang lên trong lòng Vu Hoan, Vu Hoan thu lại tất cả cảm xúc, vén rèm cửa đi vào.

Dung Chiêu nửa ngồi trên một cái giường đá, trên người đấp một cái chăn bông, trên mặt không có một tia huyết sắc cùng nhân khí như cũ.

"Khiến ngươi lo lắng rồi." Dung Chiêu nhìn chằm chằm Vu Hoan, như là muốn khảm Vu Hoan thật sâu vào trong lòng hắn.

Giữa bọn họ đã có ăn ý cho nên không cần nhiều lời, cũng không cần nói nhiều.

"Ta có gì mà phải lo lắng? Ngươi cũng không chết." Vu Hoan trào phúng mở miệng, dường như không có việc gì thong thả đi qua, tay giấu trong tay áo hơi hơi run rẩy.

Nàng xốc chăn bông của Dung Chiêu lên, thô lỗ lôi hắn ngồi dậy, ngữ khí không kiên nhẫn hỏi: "Có thể đi không?"

"Ừ." Dung Chiêu lên tiếng, tùy ý để Vu Hoan đỡ mình xuống giường.

Thân thể của Dung Chiêu rất yếu, mấy ngày nay đều mạnh mẽ chống đỡ duy trì hình người, lúc này nhìn thấy Vu Hoan không có chuyện gì, khẩu khí chống đỡ kia nháy mắt sụp đổ xuống.

Hắn lảo đảo, tư thế muốn bay thẳng đến mặt đất, Vu Hoan muốn đỡ hắn, ai biết sức lực của hắn lớn, cũng theo đó bị quăng ngã theo luôn.

Vu Hoan: "..." Nàng bị Dung Chiêu đè dưới thân, mặt Dung Chiêu chôn trên cổ nàng, cánh môi lạnh lẽo đụng vào da thịt của nàng khiến nàng một trận rùng mình.

Vu Hoan sửng sốt một lát, đột nhiên đẩy Dung Chiêu ra, từ trên mặt đất xoay người nhảy dựng lên, tầm mắt lạnh lẽo quét về phía Dung Chiêu còn nằm rạp trên mặt đất.

Trái tim không có quy luật nhảy lên, bên tai nàng đều có thể nghe thấy từng tiếng "thình thịch" mạnh mẽ đập liên hồi.

Dung Chiêu trở mình, con ngươi bình tĩnh khó hiểu, sao có cảm giác vừa rồi phản ứng của Vu Hoan quá lớn?

Vu Hoan phản ứng lại, nhận thấy phản ứng vừa rồi của mình có chỗ không thích hợp, trước kia hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp cũng là chuyện thường tình, sớm đã thành thói quen.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now