Chương 139: Mơ ước quan tài của người ta

1.7K 143 4
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Hừ, giả mù sa mưa." Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, trên mặt không hề ngoài ý muốn lộ ra thần sắc trào phúng, trong lòng lại đầy phiền muộn, nam nhân này có phải ngốc hay không vậy?

Quả nhiên là người biến từ Định Linh Châu không hề thông minh như vậy.

Đương nhiên Vu Hoan sẽ không khuyên cái gì, chuyện đó liên quan cái rắm gì đến nàng

"Hắn ta cũng phải cùng ta ra ngoài." Ném Kỳ Nghiêu lại đây, thì bản đồ của nàng phải làm sao?

"Được." Một người cũng là đưa, hai người cũng là đưa.

"Đêm dài lắm mộng, hiện tại liền đi." Vu Hoan đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài chỉ còn lại băng quan, còn người thì không thấy đâu nữa.

Ngẫm lại Tô Sâm thân là Định Linh Châu chi phối không gian này, biến người không thấy, cũng rất bình thường.

"Chờ một chút." Tô Sâm gọi Vu Hoan lại.

Vu Hoan không kiên nhẫn quay đầu lại: "Làm gì?"

"Ta còn có một chút việc muốn xử lý, cho ta một canh giờ."

Vu Hoan: "..." Lão nương không phải người hầu, ngươi bảo chờ thì phải chờ à? Phiền muốn chết!

Dung Chiêu nhanh chống vuốt lông cho Vu Hoan, vừa trấn an Vu Hoan vừa nói với Tô Sâm: "Nửa canh giờ."

Tô Sâm muốn phản bác, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt của Dung Chiêu, tức khắc liền héo xuống. Mặc dù sức mạnh còn lại trong cơ thể Dung Chiêu không nhiều lắm nhưng Sáng Thế Chi Kiếm sinh ra đã có sẵn chi khí giả tôn thượng vị, như thế nào cũng áp chế không được.

Tô Sâm nhanh chóng rời đi, Vu Hoan vây quanh băng quan kia một vòng, nhìn người bên trong băng quan, chậc chậc tặc lưỡi một cái.

Dung Chiêu đứng ở một đầu, nghi hoặc hỏi: "Ngươi có thể nhìn rõ nàng ta trông như thế nào sao?"

"Không thể á!" Vu Hoan thuận miệng lên tiếng.

Dung Chiêu: "..." Không thể vậy ngươi còn vây quanh xem cái quỷ gì? Còn phát ra âm thanh ca ngợi nữa?

Bây giờ đôi mắt Vu Hoan tỏa sáng nhìn chằm chằm băng quan, hứng thú bừng bừng nói: "Dung Chiêu, băng quan này hình như chế tạo từ huyền băng ngàn năm đó. Nếu về sau ta không cẩn thận bị lệ khí khống chế, ngươi nhét ta vào đây nha, khẳng định có thể thoát khỏi đó!"

Dung Chiêu: "..." Xem quan tài cũng có thể như nhìn đồ ăn ngon vậy sao?

Ước mơ quan tài của người ta như vậy, ngươi thật không biết xấu hổ!

Chủ nhân của quan tài người ta còn đang nằm trong đó kia kìa!

Dung Chiêu cảm thấy thật mệt tim, bên người có một nữ nhân không đáng tin cậy, thì phải làm sao bây giờ?

Vu Hoan duỗi tay sờ sờ trên băng quan, hàn khí lạnh băng nhắm thẳng vào trong thân thể nàng, đôi mắt Vu Hoan sáng vài phần, bộ dáng nóng lòng muốn thử làm Dung Chiêu hãi hùng khiếp vía.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now