Chương 122: Ta nói nó thì chính là nó

1.6K 135 3
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan vừa mới nhảy ra, bên trong bóng đêm liền có người đi theo, tốc độ của Vu Hoan không nhanh, đuổi kịp nàng dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà A Thiên rất nghi hoặc, nữ nhân này như là người điên, tới tới lui lui ở trong mấy tiểu viện.

Cái gì cũng không làm, tiến vào một tiểu viện kia rồi rất nhanh đi ra, sau đó lại tiến vào một tiểu viện khác, lặp đi lặp lại.

A Thiên đi theo phía sau nàng có chút phiền muộn, tinh lực của nữ nhân này sao khỏe như vậy?

Ngay khi hắn vừa thất thần, bóng người vừa rồi vẫn còn nằm trong tầm mắt hắn giờ không thấy đâu, lòng A Thiên nặng nề, nhanh chóng chạy về phía lúc nãy Vu Hoan còn ở.

Bốn phía đều đen như mực, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ nơi khác chiếu đến, mơ hồ có thể thấy rõ nơi này.

Hắn nhìn quanh bốn phía, rất trống trãi, căn bản là nơi không thể giấu người...

Bị bỏ rơi?

Sắc mặt của A Thiên rất khó xem, hắn thế nhưng bị mất dấu một nữ nhân!

Không phải hắn khinh thường nữ nhân, chỉ là nữ nhân kia thấy thế nào cũng thuộc về cái loại yếu đuối đến không thể yếu đuối hơn, sao lại có năng lực biến mất ngay dưới mí mắt hắn?

Không được, phải đi nói cho thành chủ!

A Thiên nhanh chóng rời đi, tiểu viện khôi phục lại yên tĩnh, im lặng không một tiếng động.

Qua nửa khắc, trong góc mái hiên có một bóng đen nhảy xuống, chớp mắt liền biến mất trong bóng đêm.

Lòng Vu Hoan hơi trầm xuống, tên Yến Hồng Thiên kia biểu hiện ra bên ngoài cũng không phải là lừa dối sao!

Trước khi Yến Hồng Thiên tìm được nàng thì nàng phải tìm được Long Tuyền và Dung Chiêu!

Trong lòng có lý do, tốc độ của Vu Hoan càng thêm nhanh, khả năng bởi vì do chuẩn bị lễ thành hôn vất vả, những người trong viện đều ngủ say như chết, Vu Hoan cơ hồ là không kinh động bất cứ kẻ nào liền đến được một gian phòng.

Hơi thở của Long Tuyền ở đây.

Vu Hoan đẩy cửa đi vào, bên trong rất tối, không có hơi thở của ai, hẳn là nơi không có người ở. Nhận thấy được điểm này trong lòng Vu Hoan liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng không biết thời điểm mình đối diện với người ta thì có thể toàn thây mà lui hay không.

Vu Hoan đi theo hơi thở một đường đi đến trước kệ sách, bên trên bày rất nhiều hộp, nhìn qua đều là tinh xảo xa hoa.

Long Tuyền được đặt trong những cái hộp đó, Vu Hoan duỗi tay lấy Long Tuyền ra, xúc cảm lạnh lẽo làm cảm xúc thấp thỏm trong lòng an lòng hơn không ít.

Chỉ cần tìm được Dung Chiêu nữa là hoàn hảo!

Vu Hoan hít sâu một hơi, chuẩn bị rời đi.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhOnde histórias criam vida. Descubra agora