Chương 144: Giao lưu với thú thật khó

1.7K 133 23
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan cất kỹ Thần Khí, lại lần nữa đánh giá xung quanh, bên phải có một cánh cửa, nàng tiến lên đẩy thử, vốn dĩ không ôm hy vọng bao nhiêu, ai biết lại đẩy ra nhẹ nhàng.

Phía trước là một thông đạo đen như mực, uốn lượn kéo dài hướng về nơi xa, không biết thông đi nơi nào.

"Đi phía sau ta." Chân Vu Hoan còn chưa bước đi, đã bị Dung Chiêu kéo về phía sau lưng.

Thật ra Vu Hoan không sao cả, ôm Thiên Khuyết Kiếm chậm rãi đi theo sau Dung Chiêu.

Thông đạo rất dài, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một ít cửa xám xịt, nhưng những cánh cửa đó đều không mở ra được, dường như đã bị phá hỏng.

"Đây là đâu?" Vu Hoan quét loạn khắp nơi, bọn họ đi ngang đã hơn không dưới mười cánh cửa.

Dung Chiêu mắt nhìn thẳng đi ở phía trước, khi Vu Hoan hỏi chuyện, hơi hơi ghé mắt tuy rằng không phản ứng tới nàng nhưng sẽ đi chậm một bước, chờ Vu Hoan tiến lên, thuận thế giữ chặt tay nàng, mới lại lần nữa đi về phía trước.

Đầu ngón tay lạnh lạnh cọ sát phía sau lưng hắn, hấp thu độ ấm trên tay nàng.

Vu Hoan nhìn chằm chằm tay hai người một lát, ánh mắt có chút rối rắm.

Vu Hoan hít sâu một hơi, giống như trong quá khứ thuận thế ôm lấy cánh tay Dung Chiêu, cùng hắn sóng vai mà đi.

Nhận thấy được động tác của Vu Hoan, bàn tay nắm tay Vu Hoan của Dung Chiêu hơi hơi dùng sức, con ngươi lạnh nhạt nhiễm tầng tầng ấm áp.

"Ngươi nói Hạ Miểu Miểu sẽ tha thứ cho Yến Hồng Thiên không?" Ở không gian im lặng này, Vu Hoan có chút không thích ứng được, tùy tiện xả một cái đề tài.

Dung Chiêu dùng dư quang quét về phía Vu Hoan, ngữ điệu lạnh băng nói: "Ngươi xen vào việc của người khác khi nào thế?"

Vu Hoan: "..." Nàng cũng là nữ nhân, bát quái một chút cũng không được sao? Không được sao?

Thấy Vu Hoan phồng lên quai hàm trừng mình, Dung Chiêu không chút nào hoang mang nói: "Ở giữa bọn họ cách một đoạn chuyện cũ, hiện giời lại cách một Tô Sâm, ngươi cảm thấy bọn họ có thể còn ở bên nhau?"

Lòng Vu Hoan chìm xuống.

Có một số việc không phải đền bù là được.

Đột nhiên Vu Hoan trầm mặc, làm Dung Chiêu có chút khó xử, hắn châm chước một lát: "Trên thế giới này vốn dĩ không có may mắn tuyệt đối, con đường bọn họ lựa chọn, mặc dù là quả đắng cũng do bọn họ chấp nhận."

"Con đường của bọn họ..." Sắc mặt của Vu hoan thay đổi, nỉ non một tiếng, khi Dung Chiêu nhìn qua, nháy mắt thu liễm cảm xúc trên mặt, ngửa đầu không tim không phổi cười nói: "Đó là chuyện của bọn họ, chẳng liên quan gì đến ta."

Dung Chiêu nhíu nhíu mày, cảm thấy nụ cười trên mặt Vu Hoan lúc này có chút quá mức chói mắt, kẹp thêm một ít cảm xúc hắn xem không hiểu, hắn thật không thích Vu Hoan như vậy.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhWhere stories live. Discover now