Chương 57: Chúng ta bị nó nhai rồi sao

2.2K 192 2
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Cuối cùng thì Vu Hoan vẫn bị người ta cản lại, trong con hẻm không lớn không nhỏ, trong ba tầng ngoài ba tầng bao vậy rậm rạp chật như nêm cối.

Tất cả mọi người đều tham lam nhìn chằm chằm vào Kinh Tà Đao trong tay Vu Hoan.

"Tiểu cô nương, ngoan ngoãn giao thanh đao đó ra đây, bọn ta sẽ không làm khó dễ gì với các ngươi." Có người lớn tiếng kêu gọi.

"Giao rồi, sau đó thì sao? Các ngươi nhiều người như vậy, làm sao mà chia?"

Một món Thần Khí mà vỡ thành mấy mảnh thì xem như là bỏ đi rồi.

"Đây là chuyện của bọn ta, ngươi chỉ cần giao nó ra là được." Hiển nhiên có người rất thành thạo quá trình chia chác này, không lo lắng một chút nào.

Thấy có người lên tiếng, mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa theo.

"Vì một thanh binh khí mà mất đi tính mạng, như vậy không đáng. Không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên suy nghĩ cho muội muội của mình chứ?"

Muội muội?

Há, có một muội muội như vậy, nàng thật xui xẻo tám kiếp!

"Nếu ta nói "Không" thì sao?"

Thật đúng là xem ông là tiểu cô nương mà khi dễ à?

"Vậy đừng trách bọn ta không hiểu câu thương hoa tiếc ngọc!"

"Nha đầu này lớn lên không tệ, lát nữa giữ lại vui đùa một chút cũng không tồi." Tức khắc trong đám người vang lên một trận cười đáng khinh.

Sắc mặt Dung Chiêu âm trầm thêm vài phần, con ngươi bình tĩnh như băng sương ngưng kết, từng trận hàn ý từ người hắn bắn ra.

Dung Chiêu thu liễm khí thế của bản thân, sẽ rất dễ dàng khiến người khác xem nhẹ hắn. Hiện tại, hắn lại phóng khí thế ra, mọi người liền có cảm giác bản thân như bị núi đè, ngực không thở nổi.

Bây giờ bọn họ mới phát hiện, người nam nhân vẫn luôn duy trì sự trầm mặc kia, khuôn mặt của hắn đẹp đến kinh diễm.

"Ngươi là ai?" Có người gan lớn căng da đầu tiến lên hỏi.

Người như vậy, sao trước giờ trên đại lục chưa từng nghe nói đến?

"Loli, đến lúc đánh nhau rồi." Vu Hoan nhét Kinh Tà Đao vào tay Linh La, trong tiếng nói mềm nhẹ mang theo tia máu tanh lạnh lẽo.

"A? Tại sao, bọn họ lại không có ý động thủ với ta..." Linh La cầm lấy Kinh Tà Đao, vẻ mặt mê mang hỏi.

Đột nhiên Vu Hoan ngưng tụ một đường linh lực đánh về phía đám người, đám người bên kia phản xạ có điều kiện đánh trả lại vài đạo linh lực.

Vu Hoan lui lại phía sau vài bước, vài đường linh lực kia đánh thẳng về phía Linh La.

"Đây không phải động thủ với ngươi rồi sao?" Vu Hoan ở phía sau cười tủm tỉm nói.

Mọi người ở phía đối diện đồng loạt đen mặt, đây rõ ràng là ngươi ra tay trước mà!

Linh La chắn Kinh Tà Đao trước mặt, ngăn vài đường linh lực kia, khuôn mặt Loli nhanh chóng trầm xuống.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ