Chương 2. Cố Nhân (2)

1.6K 206 31
                                    

Liên Xô,

Bên trong căn cứ, 10 giờ tối. Một tuần sau cái chết của Vietnam, Việt Phóng vẫn luôn ở trạng thái suy sụp, anh không ngủ nhiều ngày liền, thúc ép mình làm việc để quên đi nỗi đau. Nhiều đêm liền chỉ cần vô thức nghĩ đến cậu thì chỉ muốn đập đầu đi chết ngay lập tức!

Người em trai của anh lại chết dưới tay chính người em trai khác của mình, còn gì đau khổ hơn nữa chứ. Anh luôn phải vật vã giữa ranh giới lập tức đi tìm đến cái chết để được gặp cậu và ở lại kiên trì để giết tên khốn đó.

Cứ thế mà tự vắt kiệt sức của bản thân, đến độ người ngoài cuộc cũng lo lắng giùm. Anh chỉ đang cố gắng tồn tại như một cái xác.

"Anh Phóng...anh nên nghỉ ngơi đi." Cuba lo lắng mà nói.

Việt Phóng với gương mặt không còn chút sức,  nhìn người trước mặt chỉ muốn lập tức đuổi đi để lấy lại không gian yên tĩnh:

"Anh ổn."

Cuba nhìn ly cà phê trên bàn mà ngập ngừng:

"Em biết là anh đau buồn, nhưng mà...tóm lại anh vẫn cần—"

"Anh ổn!"

Việt Phóng đập bàn nói lớn, rồi cầm ly cà phê bên cạnh lên uống. Hành động này thu vào tầm mắt của Cuba.

Cuối cùng cũng uống rồi.

China bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, bộ dạng này gã nhìn cũng chán rồi:

"Cuba nói đúng, tuy tôi không thích tên đó, nhưng tên đó không muốn nhìn thấy anh thành ra như vậy đâu. Vietnam sẽ không muốn biết cái chết của bản thân đày đọa người cậu ta yêu quý trên đời như thế."

Việt Phóng liếc China một cái, chỉ muốn lập tức đuổi hết lũ ồn ào trong phòng đi cho gọn.

"Vietnam mà biết anh như vậy sẽ đội mồ sống dậy cho coi."

Phóng thở dài, cười nhạt:

"Nếu được vậy thì tốt quá..."

NK nhìn Việt Phóng lúc này mà thầm thương hại, một em trai thì phản quốc, một người còn lại thì chết. Đáng tội nghiệp.

Bỗng dưng Việt Phóng mất hết cả sức lực, tay đưa lên ôm đầu, anh cảm thấy hơi choáng, tầm nhìn mờ đi, chút tỉnh táo cũng bị rút cạn, sau đó đổ gục. Cuba đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy rồi dìu anh về giường trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Cùng lúc, Ussr đến tìm, thấy Việt Phóng chịu ngủ thì tỏ ra ngạc nhiên.

"Cậu ta chịu ngủ rồi?"

"Thật ra là có chút miễn cưỡng ."

Cuba lấy từ trong túi ra một lọ thuốc ngủ. Chính anh đã bỏ thuốc ngủ vào cà phê.

"Vậy cũng tốt, nếu không cậu ta sẽ trở thành xác sống thật sự." Y nói.

"Anh ta sẽ ngủ trong bao lâu?" China hỏi.

"Tầm hai ngày."

Rồi mọi người bỏ đi bàn chuyện trước, để lại người kia một không gian nghỉ ngơi.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ