Chương 57. Lộn Xộn

700 104 19
                                    

Cuối cùng, chẳng có ai chết cả.

Cậu vừa kịp thời lần nữa vùng mình khỏi, đưa tay làm lệch đi họng súng của IE, vô tình khiến viên đạn bắn ra găm thẳng vào vai cậu.

"Ư...!!!"

Cậu mất đà lùi ra sau một vài bước, một tay đưa lên đỡ vai, rồi lặng đi, gục đầu xuống.

Ukraina đứng phía trên, chống cằm nhìn: "Không có ai chết thật à? Chán thế?"

Sau đó, cậu ngước đầu lên, chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt trở nên khác hẳn. Đôi tròng trắng đã bị nhuộm đen, con ngươi vàng bên trái đỏ đục đi. Rõ ràng đó không phải đôi mắt của cậu, mà là đôi mắt của Đông Lào.

"Đau đấy...tên khốn thiểu năng kia..." Nó gằn giọng.

Họ có thể để ý thấy, không chỉ đôi mắt, giọng cậu cũng khác hẳn, nhưng giờ không phải lúc để quan tâm những thứ đó, chỉ có China ngờ ngợ một lúc, rồi đã nhận ra người trước mặt họ bây giờ không phải cậu, mà là cái đứa thân phận không rõ ràng có gương mặt y hệt cậu!!!

Đôi mắt đó chắc chắn là Đông Lào!!!

Nhưng làm thế nào mà họ đổi chỗ cho nhau được???

"Dám làm (anh) ta bị thương như thế...ngươi chết chắc rồi!!!"

...

Nó dễ dàng áp đảo IE, trận chiến của bọn họ trở thành thứ mà những người xung quanh chẳng ai có thể chen vào.

Thực tế nó và cậu không có nhiều chênh lệch sức mạnh, thậm chí rõ ràng cậu có phần hơn, thế nhưng khác với cậu, Đông Lào không bao giờ chịu bất kì ảnh hưởng gì từ cơ thể này, thậm chí cho dù là cơ thể của cậu cũng như vậy.

Nó là một linh hồn hoàn toàn độc lập, cho dù có ở cơ thể nào, nó chẳng phải chịu ảnh hưởng từ tinh thần, cũng không hề biết đau khi sử dụng cơ thể của cậu. Tức có nghĩa, chỉ cần có một thể xác rỗng nào đó mà nó có thể sử dụng , cho dù cơ thể đó còn sống không, còn nguyên vẹn không cũng không thành vấn đề.

Nó có thể thỏa sức hành động, tung hết sức mình. Nhưng vì đây là cơ thể của cậu, nó vẫn phải biết chừng mực ít nhất đến khi cơ thể này đến giới hạn.

"Con mẹ ngươi thằng khốn chết bầm!!!"

Nó vung mái chèo, giáng một đòn từ trên xuống, IE may mắn né được, còn phần mặt đất bị thứ nó cầm trên tay quật vào thì nát bươm một khoảng.

Nó chậc miệng khi anh ta né được đòn đấy, nên tăng tốc hơn nữa: "Không có chuyện sẽ né được lần thứ hai đâu."

IE vừa dậm chân nhảy lùi về sau, nó rất nhanh đã lao đến quật một đòn ngang người anh ta.

"AGH!!!"

Trước khi để nó có cơ hội được đà làm tới càng dồn dập hơn, IE vung báng súng vào mặt nó, nó đưa mái chèo lên đỡ, anh ta tung một đòn đá buộc nó lùi ra sau hai bước.

IE giữ khoảng cách với nó, rồi đưa một tay lên ôm vị trí hông bị nó quật vào. Anh ta không hiểu: Tại sao nó có thể bất ngờ mạnh lên như thế chứ!?

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ