Chương 147. Lí Do

253 54 20
                                    

Laos nhìn những ngón tay được đích thân ngài dán băng keo lên, cười không khép được khóe môi.

Rồi làm sao mà cô dám gỡ ra đây?

Băng keo cá nhân chỉ dùng được một vài tiếng thôi, rồi sẽ phải gỡ nó ra để thay miếng mới.

A, hay đợi đến đó thì tiếp tục nhờ ngài ấy!

Thế thì vô liêm sỉ lắm.

Laos xấu hổ áp bàn tay lên má. Cô muốn chặt bàn tay này rồi đem đi bảo quản, lâu lâu lôi ra ngắm.

Vì ban nãy vội chùi tay nên phần áo phía sau bị vấy máu mất rồi. Laos còn có việc nên không muốn tốn công chạy về tận phòng của mình để thay áo, vì phòng cô là xa nhất. Vừa lúc phòng China ở ngay đây, vậy nên cô vào thẳng, không có lấy một tiếng mở cửa.

"Tại sao chẳng có bất kì ai thèm gõ cửa lấy một lần!?" China nhìn thấy cô ta thì quát lớn.

"Lần trước tôi thấy trong phòng cậu có đồ dành cho nữ, cho tôi mượn."

Laos bước thẳng đến tủ đồ, mở ra rồi lục lọi.

"Ai cho mà tìm như đúng rồi vậy??"

"Đừng có keo kiệt, dù sao cậu cũng đâu có mặc. Hình như đó là đồ của cái cô... tên gì ấy quên rồi, dưới trướng cậu. Tôi sẽ trả sau mà, cô ta không keo kiệt như cậu đâu."

Laos tìm được thì hứng khởi lấy nó ra, vẩy mấy cái, rồi cô cởi cúc áo đầu tiên trên áo mình ra. Cô cởi áo, ngay đây, gã ở ngay đây, thậm chí cửa còn chưa chưa đóng.

China thấy vậy thì lập tức chạy đến cửa phòng còn đang mở hé, đóng lại rồi khóa. Gã đối mặt với cánh cửa, tay chỉ thẳng ra đằng sau: "Cút vào phòng thay đồ giùm."

"Thay có cái áo chưa đến 30 giây, làm lắm chuyện, phiền."

"Cô là một người con gái châu Á đó!? Cô phải giữ phẩm giá chứ, cô có thể nào ra dáng một người con gái bình thường không? Cửa còn chẳng đóng, lỡ ai đó nhìn thấy thì cô xong đời!"

Laos bĩu môi. Cô ghét mấy kiểu suy nghĩ đó. Cùng lắm thì kiếp sau cô làm đàn ông thôi, làm gì căng thế.

"Nếu tôi giống một người con gái bình thường một chút, dịu dàng khép nép một chút, hiền lành e thẹn một chút thì đâu có cửa trở thành cấp dưới của ngài ấy đâu."

"Đấy, xong rồi." Laos nói tiếp, sau khi đã thay xong áo.

China quay lại, khó chịu nhìn cô ta. Giờ cái phòng của gã ai cũng vào được. Nhưng Laos nói đúng. Tính cách của cô ta cũng không vừa khi có thể trở thành người cộng sự bên cạnh Cuba. Cộng sự của một tên điên chắc chắn là không thể bình thường.

Chợt, Laos nhìn China một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần soi xét, cô cười nhẹ: "China, cậu yên tâm đi. Gu của tôi phải là người chính trực và chính chắn cơ."

"Vậy cơ đấy? Chắc phải chính trực tầm cỡ Việt Phóng mới là gu của cô chứ gì?" China cười nhếch mép.

"..."Laos có thể nghe tiếng "phập", mũi tên nhắm thẳng vào tim đen.

Không lẽ chuyện đó lộ rõ vậy sao!??

...

"Ussr, Cuba cậu ta..."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnDonde viven las historias. Descúbrelo ahora