Chương 17. Lộ

1.2K 170 26
                                    

RẦM!!!

Tiếp sau đó là những tiếng nổ lớn, Cuba giữ chặt lấy cậu, còn Phóng đứng chắn, như một bản năng vậy, rồi Laos nhanh chóng chạy vào thông báo, căn cứ của họ vừa bị đột kích. Chỉ như thế, mọi người lần lượt tản ra, rời đi, và cậu thoát nạn lần này.

"... Bảo vệ Đông Lào, Cuba."

Việt Phóng muốn ở lại bảo vệ cậu, nhưng rồi lại thôi, anh bảo Cuba ở lại cạnh cậu rồi nhanh chóng rời đi. Cậu cũng không muốn làm phiền Cuba, dù bản thân biết đang trong vai diễn gì.

"Cuba, tình hình có vẻ không ổn lắm... Nếu cần thì cậu cứ..."

"Không được, tôi phải bảo vệ cậu!"

Dáng vẻ nghiêm trọng của Cuba khiến cậu buồn cười. Vietnam nhẹ giọng yêu cầu:

"Cậu đi yểm trợ Boss đi. Tôi chỉ cần ở trong đây, khóa chặt cửa là được rồi! Tôi không sao đâu, cậu yên tâm đi."

"Không được, tôi—"

"Nghe này, tôi không phải Vietnam."

Cuba chết lặng. Cậu đang cảnh cáo anh sao? Hôm qua, hẳn là cậu đã giận việc Cuba xem cậu như người thay thế đây. Cậu ngầm muốn tránh xa Cuba...

Có lẽ đó là ý của cậu.

"Vậy cậu...cẩn thận."

Cuba rời đi, để lại cậu một mình trong phòng. Trong khi đó, Vietminh và Đông Lào thì cũng đã rời đi loanh quanh, cậu tuy bảo bọn nó giúp đỡ mọi người, nhưng thật sự thì cho bọn nó việc để vận động tay chân đỡ buồn chán thôi.

Vậy giờ thì cậu chỉ cần ở yên trong đây và chờ—

Khoan đã.

Hình như thời điểm này...

Phải rồi, vẫn còn Belarus!

Thời điểm này con bé vẫn còn đang trong phòng làm việc, không có ai bảo vệ nó cả!

Cậu lập tức chạy về hướng phòng của cô, cầu mong cho cô vẫn an toàn. Thế nhưng khi nhìn thấy cánh cửa phòng mở toang, cậu đã hiểu rồi. Ngay khi vào trong, cảnh tượng trước mắt là Belarus đang bị hai tên lính phát xít khống chế.

Không để hai tên lính ấy kịp hành động, cậu trong chớp mắt đã gần ngay sát, với một cái xoay người, chân cậu cho một cước đá cho cả hai đập đầu xuống đất. Chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, tiếng súng bị đạp đến gãy vang lên, rồi bọn họ bị cậu lần lượt đánh văng đi.

Trong ánh nhìn ngỡ ngàng của cô, cậu đi đến, giương tay ra đỡ cô đứng dậy. Lúc này, vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt, lại có thêm ba tên khác xông vào, cậu chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng, rồi nhẹ đẩy cô ra phía sau mình, đưa tay thủ thế, sẵn sàng tiếp đón.

"Belarus, nhắm mắt lại đi."

Ba tên kia sau đó dù bị tẩn cho một trận vẫn còn gáng gượng đứng dậy. Cậu chán ngấy máu me và việc đánh nhau, nhưng cái nhìn lạnh lùng và khinh rẻ của cậu làm không chỉ bọn chúng mà cả Belarus nhìn vào cũng có phần khiếp sợ.

Cuối cùng, cậu kéo chiếc ghế gỗ ra, nhấc lên, và đập thẳng xuống liên hồi, động tác dứt khoát, không chút nương tình, cho đến khi máu chảy ra ướt nền đất đọng thành vũng mới thôi.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now