Chương 140. Thực Ma (2)

268 48 27
                                    

"Đúng là nó có cắn ta một lần, nhưng sau đó nó đã bôi thuốc cho ta, có vẻ nó chỉ đột ngột nổi điên thôi, nên ta không để ý lắm. Dù sao thì phát cắn đó cũng đau thật." Gã đặt tay lên vị trí ấy, nói.

"...chỉ là cắn thôi? Chứ không phải hắn ta...?"

Third Reich nghiêng đầu nhìn y. Y cứ lải nhải gì đó mà gã nghe không hiểu, nghĩ lại thì hình như gã biết y đang nghĩ cái gì rồi.

"Chứ nó còn làm gì ta nữa, theo suy nghĩ của ngươi?"

"Không gì cả."

"À. Thì ra trong đầu ngươi không chỉ có tuyết, mà còn có mấy thứ không trong sáng."

"Không có, ta không có nghĩ thế!" Ussr đưa tay lên chống đỡ thái dương, ngước đầu lên trời.

Không muốn thừa nhận rằng lần này y đã nghĩ sai cho Nazi rồi. Nhưng là do hắn hành động điên khùng!

"Ai mà biết được, hắn là chó hay gì mà lại đi cắn người!?"

Y ở lại trò chuyện cùng gã một lúc, đến tận khi y định rời đi, gã mới nói ra điều mình do dự muốn nói với y: "Ussr, ta có điều này muốn nói. Ta hoàn toàn bình thường, ta không có vấn đề gì để phải điều trị cả."

"Đó chính là vấn đề đấy. Làm ơn hợp tác với Cuba đi, nhưng nếu cậu ta có hành vi gây nguy hiểm cho ngươi thì hãy nói ta."

"..."

Gã thật sự thấy mình không có vấn đề gì, cùng lắm thì có một chút dấu hiệu hoang tưởng thôi. Đến cuối cùng Ussr vẫn cho rằng việc này là hoàn toàn cần thiết, y rời đi, trong khi trong đầu gã lúc này còn rất nhiều chấm hỏi.

Third Reich rút quyển sổ dưới tấm nệm ra, bản thân còn nhiều thứ phải giải quyết với thứ này lắm. Gã chợt nghĩ đến thứ mà người thiếu phụ đưa cho, rồi mở ngăn bàn nơi mình cất thuốc, lấy viên thuốc ra, cho vào miệng, rồi mở quyển sổ.

Nazi: /Ngươi vừa cho cái gì vào mồm vậy!? Nhả nó ra cho ta!!!/

Giọng hắn bất ngờ ập đến làm gã giật mình, thuốc đã nằm trong lưỡi lại bị lời đe dọa ấy làm cho gã không ý thức được mà nhả nó ra.

Là... thuốc.

Nazi: /Thuốc gì?/

Không biết. Cô ta nói thứ này dành cho ta.

Nazi:/ Đúng là mấy con đàn bà chết tiệt. Ngươi không được tùy tiện uống mấy thứ không rõ nguồn gốc./

Nhưng mà...

Nazi: /Vậy thì đọc thành phần thuốc cho ta./

Ta không có thứ đó.

Nazi: /Lọ thuốc đâu? Nhãn mác? Tờ hướng dẫn?/

Không có.

Nazi: /Mấy thứ không rõ nguồn gốc thì ta cấm ngươi uống!!/

...ta hiểu rồi.

Nazi sau đáp lời đó thì im lặng đi. Gần đây, hắn chỉ lên tiếng mỗi khi gã làm gì đó khiến hắn không yên tâm.

Gã có chút tiếc viên thuốc kia, nhưng thôi vậy. Nazi không muốn gã uống nó. Thế là gã lật tiếp trang dở kia, ngay vị trí mà đã có dòng chữ bảo gã hạn chế ngủ.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now